CHƯƠNG
Lý Hoàng trực tiếp bỏ mặc con gái không quan tâm, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Bác Thần, nói: “Lên đi, chỉ chờ hai người thôi.”
Lúc Vương Bác Thần đi qua bên người Lý Nhược Lan, thản nhiên nói: “Lý Nhược Lan, còn dám nhục mạ mẹ tôi, tôi giết cô.”
Sắc mặt Lý Nhược Lan thay đổi, cả người không tự chủ được bắt đầu phát run.
Trong chớp mắt đấy, cô ta cảm thấy, Vương Bác Thần thật sự sẽ giết mình.
“Đi về nhà đi, chuyện ở đây, con đừng đụng vào. Sau khi về, con đến trước phần mộ của cô Lý Kì quỳ, quét tảo mộ cho cô Lý Kì, nghe ba, đừng có kích thích em họ của con, cậu ta thật sự sẽ giết người.”
Lý Hoàng chua xót nói, xoay người đi theo.
Lúc này, trong phòng họp, Lý Kiệu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ở phía đối diện, nói: “Lan Hiếu, tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh ra tay với nhà họ Lý chúng tôi, không có lợi. Tân Thành, là hạng mục mà thần chủ chỉ định, anh là muốn chết đúng không? Dám đụng vào nhà họ Lý chúng tôi lúc này!”
Lan Hiếu dựa về sau, cười nói: “Lý tổng, lời này của anh là có ý gì? Hạng mục Tân Thành là nhà họ Lý mấy người nhận được, nhà họ Lý mấy người không hoàn thành được, thần chủ có trách tội cũng là trách tội nhà họ Lý mấy người, liên quan gì đến tôi?”
Lý Kiệu tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Lan Hiếu, anh cho rằng anh sẽ ăn được nhà họ Lý chúng tôi sao? Tôi cho anh biết, cùng lắm cá chết lưới rách! Anh đừng có mà đắc ý trước mặt tôi, đừng ép ông đây.”
Lan Hiếu tùy ý nói: “Uy hiếp tôi? Ha ha, tôi đúng là không sợ, nai chết về tay ai, còn chưa chắc đâu.”
Lý Kiệu hơi híp mắt lại, đằng đằng sát khí.
Đúng lúc này, Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần đẩy cửa đi vào.
Lý Kiệu hừ lạnh một tiếng.
Lan Hiếu cười nói: “Nếu như Triệu tổng đã đến, vậy thì bắt đầu thôi. Tập đoàn Lý Thị gần đây liên tục thâm hụt, tôi là cổ đông lớn nhất, tôi đề nghị, đổi Lý Kiệu đi, mọi người cho ý kiến.”
Trực tiếp ra tay đoạt quyền.
Mấy cổ đông khác không nói gì, Lý Kiệu cười lạnh nói: “Anh nói không tính, trong tay anh chỉ có %, dựa theo quy định của công ty, tổng số phiếu của cổ đông phải vượt qua %, mới có thể thay đổi chủ tịch hội đồng mới. Lan Hiếu, anh muốn đoạt quyền, nằm mơ đi. Ai dám đồng ý, chính là gây sự với nhà họ Lý chúng tôi!”
Lý Kiệu uy hiếp nhìn Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, hừ lạnh nói: “Vương Bác Thần, tốt nhất cậu nên quản vợ của cậu, nếu không, tôi sẽ làm mấy người chết không chỗ chôn!”
“Uy hiếp tôi?”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lý Kiệu, đè lại sát khí trong lòng: “Lý Kiệu, hôm nay, là ngày cuối cùng nhà họ Lý mấy người còn sống.”
“Láo xược!!”
Lý Kiệu vỗ bàn, Vương Bác Thần lại dám uy hiếp mình trước mặt nhiều người như vậy, thật là tìm chết.
Lan Hiếu gõ gõ bàn: “Ai ai ai, Lý Kiệu, đừng nói mấy thứ vô dụng kia, nhà họ Lý mấy người là cái thá gì, hôm nay phải đổi chủ tịch hội đồng.”
“Tôi xem ai dám đồng ý!!”
Lý Kiệu buồn bực nói: “Chu Kiên, con gái của ông đang ở Nhất Trung nhỉ? Lão Bành, con của ông còn đang du học ở nước ngoài nhỉ, bây giờ nước ngoài cũng đúng là có chút loạn. Lão Tề, đứa con trai hiếm muộn của ông, cũng không dễ dàng. Bỏ phiếu à, tôi cũng muốn nhìn xem, ai dám ủng hộ Lan Hiếu, ai dám gây chuyện với nhà họ Lý chúng tôi.”