CHƯƠNG
Bà cụ Triệu chìm trong cơn giận dữ đang thiêu đốt, mục đích không đạt được, con bị tên bụi đời Vương Bác Thần đó doạ tới mức không dám nói chuyện, thật sự là quá đáng ghét!!
“Nếu các người đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì tôi cũng không cần phải niệm tình cũ nữa!”
Bà cụ Triệu không xả được giận tự lẩm bẩm một mình.
…
Sắc mặt Triệu Thanh Hà rất khó coi, không phải chỉ vì những lời nói đáng ghét của bà cụ Triệu.
Mà bởi vì hoàn cảnh hiện tại rất bất lợi cho gia đình cô.
Rất nhiều người muốn báo thù cho Viên Trình.
Minh tinh đệ nhất phái công phu thực chiến trong giới giải trí-Châu Phong muốn báo thù cho Viên Trình.
Người của Chính Khí Môn cũng muốn báo thù!
Giới võ đạo Giang Nam cũng sắp rục rịch, tam đại tông sư đều tụ tập ở Hà Châu!
Lần này, Thái Sơn đè đầu!
Mây đen áp thành, thành sắp bị phá vỡ.
Trần Ngọc tức giận nói: “Bà ta lại ôm đùi được nhà ai mà chạy đến khoe khoang đây, mẹ thực sự chịu đủ rồi.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Mẹ, lần sau bà ta tới thì đừng mở cửa cho bà ta vào, loại người này chính là không có việc gì làm nên đi tìm hình tượng.”
“Làm sao mà nói chuyện chứ.”
Triệu Thanh Hà tức giận tát Vương Bác Thần một cái, nói: “Ăn cơm xong em sẽ đi đến công ty một chuyến, bữa tối không cần đợi em, có thể em sẽ tăng ca.”
Dao Dao không vui nói: “Mẹ, mẹ đã hứa với con và ba là sẽ đưa con đến công viên giải trí để đi trượt tuyết.”
“Bảo ba con dẫn con đi.”
Triệu Thanh Hà không con chút tâm trạng nào để đi chơi nữa rồi!
Dao Dao bất mãn nói: “Con không muốn, con muốn ba mẹ cùng đi, con không…”
“Có phải da con ngứa rồi không? Có tin mẹ đánh con không? Nghe lời đi.”
Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn, Dao Dao lập tức cúi đầu gắp cơm.
Buổi chiều, Triệu Thanh Hà đến công ty họp.
Không lâu sau khi Vương Bác Thần đưa Dao Dao ra ngoài, Triệu Hồng đã ngạo nghễ xông vào.
Vừa bước vào cửa, cô ta đã chỉ thẳng vào mũi thím Hai Trần Ngọc mắng: “Trần Ngọc, bà già này, lá gan lớn quá rồi nhỉ, lại dám khiến cho bà tôi tức giận? Bà là một lão gái điếm không biết xấu hổ, có phải cảm thấy bây giờ nha họ Triệu bọn tôi không trừng trị được bà rồi đúng không?”
“Cô nói cái gì!!”
Trần Ngọc bị mắng đến choáng váng, tức giận đến run lên cầm cập.
Bị một đứa con cháu như Triệu Hồng chỉ vào mặt vô cớ mắng chửi, dù là ai cũng không thể chấp nhận được.
“Lẽ nào tôi còn nói sai sao?”