CHƯƠNG
Hai con mắt sắc bén như kiếm đâm thẳng vào mắt Triệu Hồng, khiến Triệu Hồng sợ tới mức không tự chủ được lùi lại hai bước, suýt chút nữa té ngã.
Trên khuôn mặt cô ta hiện lên một tia sợ hãi, nhưng cô liền nghĩ đến việc giờ đây mình đã là vợ sắp cưới của Jonh, sắp gả vào gia tộc William.
Lại bị tên bụi đời Vương Bác Thần doạ sợ, thật sự là rất nực cười!!
Triệu Hồng đứng vững thân hình, chỉ vào Vương Bác Thần, hung hăng nhục mạ: “Một tên ở rể như cậu, lấy đâu ra tư cách đứng trước mặt tôi nói chuyện, quỳ xuống cho tôi!!”
“Vương Bác Thần, đừng tưởng rằng có Canh Phong làm chỗ dựa cho mình thì cậu có thể vô pháp vô thiên, tôi có hàng trăm thủ đoạn để giết chết cậu!!”
Triệu Hồng cho rằng Vương Bác Thần sợ hãi, thuận thế nói: “Tên ở rể cậu chẳng qua cũng chỉ là con chó của nhà họ Triệu tôi mà thôi…”
Bộp.
Triệu Hồng bay thẳng ra ngoài.
Cô ta bị đá bay ra, đập mạnh vào tường, áp sát trên tường rồi trượt dần xuống.
“Mẹ, con về muộn rồi, con sẽ giúp mẹ ném rác ra ngoài.”
Vương Bác Thần đỡ Trần Ngọc dậy, trên mặt mang theo một tia dữ tợn, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.
Không ngờ vừa rời đi không được bao lâu liền bị người ta đánh tới tận nhà!!
Đặc biệt là mình cho nhà họ Triệu một con đường sống, không ngờ rằng bọn họ không biết tốt xấu, Triệu Hồng càng không kiêng nể gì mà đánh tới tận cửa!!
Đầu tiên là bà cụ Triệu đến diễu võ dương oai, bây giờ lại đến Triệu Hồng tới gây sóng gió.
Thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không giết các người sao?
“Vương Bác Thần, cậu muốn làm gì!!”
Triệu Hồng từ trên mặt đất đứng lên, cả mặt đầy máu tươi, vẫn cứ ngông cuồng tự cao tự đại như cũ: “Tôi nói cho cậu biết, tôi bây giờ đã trở thành con dâu của gia tộc William, cậu dám ra tay với tôi sao? Cả nhà các người chết chắc rồi!! Jonh đang ở Hà Châu, cậu thử đánh tôi thêm một lần nữa xem, tin tôi giết hết cả nhà các người không!!”
Bốp.
Vương Bác Thần tát vào mặt Triệu Hồng một cái, cười xấu xa nói: “Cô…lá gan quả thực là lớn đó, một mình cũng dám đến đây tìm cái chết.”
Triệu Hồng che mặt lại, đột nhiên giật mình, lúc này mới nhận ra là mình bất cẩn!
Đáng lẽ phải dẫn theo ai đó đến đây.
Chỉ là do cô ta thật sự nhịn không được nên muốn khoe khoang, muốn nhìn thấy đám người Triệu Thanh Hà bị cô doạ tới mức run rẩy, muốn nhìn thấy Vương Bác Thần quỳ gối xuống trước mặt mình cầu xin tha thứ.
Nhưng bây giờ cô ta có chút hơi sợ hãi.
Cô ta quên rằng Vương Bác Thần là một kẻ điên, một kẻ điên không cần mạng.
Cô ta hối hận vì đã đến đây một mình.
Triệu Hồng kinh hãi lùi lại, cố gắng chống đỡ nói: “Vương Bác Thần, cậu đừng có đến đây, tôi nói cho cậu biết, chồng của tôi là Jonh của gia tộc William, cậu dám đụng vào một sợi tóc của tôi thì cả nhà cậu chết chắc.”