CHƯƠNG
“Bác Thần, Tầm, hai người nói xem, lương thiện thực sự có sai sao? Một người lương thiện, lẽ nào thật sự đáng đời bị bắt nạt sao?”
Triệu Thanh Hà mê muội hỏi.
Cô nghĩ không ra.
Lan Tầm không biết nên nói cái gì.
Vương Bác Thần đi qua, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, nói:” Lương thiện không sai, chỉ là những người kia lòng tham không đáy, người sai không phải em, là bọn họ.”
“Thanh Hà, nhà họ Triệu lần này, anh sẽ không nương tay.”
Triệu Thanh Hà khẽ giật mình, nhìn về phía Vương Bác Thần, không biết cô nghĩ đến cái gì, đáy mắt hiện lên một tia không đành lòng, cuối cùng nhắm mắt lại, không có nói gì thêm.
Cô chấp nhận rồi, đồng ý rồi.
Lần này, Triệu Hồng bọn họ, rõ ràng đến báo thù, đến đuổi tận giết tuyệt.
Nếu như công ty Hoa Nguyện triệt để ngã xuống, Triệu Hồng sẽ không bỏ qua người nhà mình.
Hôm qua, lão thái thái khí thế hùng hổ đi đến, trực tiếp yêu cầu công ty Hoa Nguyên, một thái độ này, đã nói rõ tất cả.
Bọn họ, căn bản không để tâm sống chết của người nhà mình!
Nếu đã như vậy, vậy thì, tôi cũng không có nhớ nhung cái gì tốt đẹp nữa!
Là các người không cần chúng tôi trước!!
Là các người ra tay với chúng tôi trước!
Là các người muốn đem chúng tôi đuổi giết tới cùng!!
Triệu Thanh Hà nhắm mắt lại, trong lồng ngực, lửa giận đang sôi trào, trên gương mặt, nước mắt lại rơi xuống.
“Triệu Thanh Hà, nói chuyện đi, mong muốn bao nhiêu tiền bán công ty Hoa Nguyện cho ta? Ra giá đi.”
Lúc này đây, Triệu Long mang theo Jonh, đẩy cửa bước vào, trong giọng nói tràn đầy cảm giác ưu việt.
Triệu Long khinh miệt nhìn Vương Bác Thần cùng Triệu Thanh Hà, trong tay kẹp lấy một điếu xì gà, ngạo mạn ngồi xuống, một hơi thuốc phun trước mặt Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.
“Bác cả, ông tại sao phải làm như vậy!”
Triệu Thanh Hà tức giận chất vấn, người nhà họ Triệu, lẽ nào không vừa mắt người một nhà mình sống sao?
“Tại sao?”
Triệu Long khôi hài nhìn Triệu Thanh Hà, mỉa mai nói:” Mày là đồ ngu à? Đến bây giờ rồi lại còn nói ra những lời ngu xuẩn như vậy. Mày sẽ không cho rằng giữa chúng ta còn có thể hòa giải chứ?”
Triệu Lòng đột nhiên đập bàn một cái, sắc mặt nhăn nhó nói: “Con trai tao chết trên tay chúng mày, mày còn muốn chúng ta hòa giải?!”
Triệu Thanh Hà không cam lòng nói:” Triệu Húc là anh ta gieo gió gặt bão, chúng tôi đã cho anh ta rất nhiều cơ hội rồi!”
“Gieo gió gặt bão?”
Triệu Long nở nụ cười dữ tợn: “Cả nhà các người tiện chủng hàng nát, đánh các người, đó là thay trời hành đạo, đó là tu chỉnh gia phong! Mẹ mày là quả phụ, mày không biết xấu hổ, bại hoại gia phong nhà họ Triệu tao, tội không thể tha! Mày còn có mặt mũi gọi tao bác cả? Tao không có đứa cháu gái không biết xấu hổ như mày! Nhanh chóng nói, cái công ty rách này bán bao nhiêu tiền, tao mua rồi, lão tử bây giờ tiền nhiều tới mức có thể đập chết các người.”