CHƯƠNG
Vương Bác Thần tới rồi!
Tiếng hét như tiếng sấm khiến Tiêu Chiến không nhịn được mà run lên. Ông ta cười khổ rồi nhắm mắt lại.
Thần chủ tới rồi!
Màn kịch này cũng kết thúc rồi!
Từ nãy tới giờ, bí thư thứ nhất không hề lên tiếng, lúc này anh ta đã sợ tới mức quỳ bệt xuống đất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Suốt cả quá trình này, anh ta không dám nói một câu, sợ sẽ phá hỏng vở kịch.
Cuối cùng cũng đợi được tới lúc thần chủ đến rồi!
Tiêu Chiến liếc nhìn anh ta rồi thu mắt.
Tuy trong lòng ông cũng rất sợ hãi nhưng dù gì bản thân cũng là người nắm quyền ở Lâm An, chút chuyện này vẫn còn chịu được.
“Thư ký Tôn, anh không sao chứ?”
Triệu Long không đi ra ngoài ngay mà quay sang lo lắng cho bí thư thứ nhất, thầm cảm thấy kỳ lạ.
Thời tiết thế này mà đổ mồ hôi thì hơi bất thường đấy,
Sắc mặt thư ký Tôn tái nhợt, anh ta vội nói: “Không sao, mấy ngày nay cơ thể tôi có hơi yếu nên cứ liên tục ra mồ hôi.”
Không sao cái đầu ông, đều không phải vì lũ ngu các người thì bố mày đâu cần phải chết ở đây!
Mẹ nó!
Đúng là muốn bóp chết thằng ngu này!
Bà Triệu đập bàn đứng đậy, lạnh lùng nói: “Một thằng nhãi ăn nhờ ở đậu còn dám đến đây đập cửa, lãnh đạo, ngài cứ ngồi ở đây đi, nó còn dám đứng bên ngoài sủa, hôm nay tôi không đánh chết nó thì nhà họ Triệu không xứng với danh hiệu gia tộc đứng đầu Hà Châu!!”
“Vương Bác Thần, hắn muốn chết cũng không nhìn xem đây là đâu. Vốn là định mấy ngày sau mới đập chết hắn, không ngờ hắn lại tự mình tìm tới cửa, vậy thì đi chết đi.”
Triệu Hồng hung tợn nói, sự đau rát trên mặt càng khiến cô ta thêm căm ghét Vương Bác Thần!
Sáng nay, suýt chút nữa Vương Bác Thần đã đánh chết cô ta rồi!
Cô ta sẽ không bao giờ quên sự nhục nhã đó!
Đám Triệu Long lập tức xông ra ngoài, có Tiêu Chiến ở đây, bọn họ phải thể hiện thật tốt.
Vương Bác Thần đứng trong sân nhìn bọn Triệu Long, anh lạnh lùng nói: “Một đám nghiệt súc, nể mặt Thanh Hà nên tôi đã cho mấy người cơ hội rồi, Nhưng mấy người năm lần bảy lượt thách thức lòng kiên nhẫn của tôi, tưởng tôi không dám giết người sao?”
“Năm đó tôi đã ngầm ủng hộ bố vợ và giúp nhà họ Triệu phát triển. Nhưng mấy người lại tìm mọi cách nhục mạ gia đình vợ tôi. Tôi vốn định xử lý mấy người từ lâu rồi nhưng Thanh Hà lại cầu xin giúp mấy người nên tôi mới cho mấy người một cơ hội nữa. Nhưng mấy người lại vong ân phụ nghĩa, đào mộ ba vợ tôi, còn phá huỷ nhà của tôi, hôm nay, mấy người không thoát được đâu!”
Vương Bác Thần hiếm khi nói nhiều như thế.
Mỗi một câu đều khiến lòng anh tăng thêm lửa giận!
Anh đã cho nhà họ Triệu rất nhiều cơ hội rồi nhưng bọn họ vẫn không biết điều, liên tục thách thức sức chịu đựng của anh.
Vậy nên hôm nay, anh phải dẹp sạch toàn bộ nhà họ Triệu.