CHƯƠNG
Thư ký Tư gọi Vương Bác Thần là cái gì?
Thần chủ?
Không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Vương Bác Thần chỉ là một người đến ở rể, sao có thể là thần chủ!
Bọn họ không tin!
Bọn họ không tin!
Nhất định là giả, nhất định đang diễn kịch!
Không sai, kẻ ở rể Vương Bác Thần này lừa mình và những người khác không biết bao nhiêu lần rồi, lần này chắc chắn cũng đang diễn kịch!
Đúng vậy, anh cố tình làm như vậy!!
Cố ý để cho bọn họ xem!!
Anh và Tư Lam đã thông đồng với nhau từ lâu, chắc chắn là như vậy!!
Bà cụ Triệu và những người khác, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không tin!
Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ? Thần chủ sao có thể ở rể nhà họ Triệu bọn họ?
Nực cười, thật nực cười, vô cùng nực cười!!
Chuyện cười lớn nhất trên đời, bọn họ không tin!!
Bịch!
Jonh quỳ trên mặt đất, bò đến giống như một con chó, đầu không ngừng đập xuống mặt đất phủ đầy tuyết: “Thần chủ, tôi sai rồi, tôi không nên đắc tội với anh, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi, tôi thật sự không biết anh là thần chủ, nếu không cho tôi một vạn lá gan tôi cũng không dám.”
“Cút, một con lợn da trắng như anh cũng xứng quỳ trước thần chủ?”
Tư Lam một chân đá Jonh ngã xuống đất.
Bịch! Bich!
Tiếng ai đó quỳ xuống đất truyền đến.
Bà cụ Triệu, Triệu Long và Triệu Hồng vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy Tiêu Chiến và thư ký Tôn quỳ trên mặt đất, mặt như tro tàn.
Điều này, điều này không thể nào!
Ba người bọn họ không tin, nhưng, bây giờ, ngay cả Tiêu Chiến cũng đã quỳ xuống!!
Hiện thực đã làm vỡ nát một chút lừa mình dối người trong lòng bọn họ!
“Vương Bác Thần, cậu không phải là thần chủ, cậu không phải!! Cậu chỉ là một tên ở rể của nhà họ Triệu chúng tôi, cậu không phải là thần chủ!!”
Bà cụ Triệu gầm lên một cách thảm thiết, âm thanh kia giống như tiếng kêu của ác quỷ, bên trong mang theo sự sợ hãi và hối hận vô cùng.
“Không thể nào, không thể nào, sao cậu có thể là thần chủ, sao cậu có thể là thần chủ!”