CHƯƠNG
Lúc này ở Thái Bình Dương, trên một chiếc du thuyền vô cùng xa hoa, toàn bộ thành viên gia tộc William đều đến nơi này, bọn họ đến để bái kiến Chiến thần Trọng Thiên, mưu cầu cơ hội sống sót.
Vũ Trọng Thiên nhe răng cười nói: “Thần chủ nói không đủ!”
Anh ta vừa dứt lời thì tất cả người của gia tộc William đang quỳ trên mặt đất kia đều sợ tới mức vong hồn bốc lên!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới việc để Jonh đi Nước R, đến cuối cùng tình cảnh lại trở nên như này!
Bọn họ hận không thể cắn chết tên tạp chủng Jonh kia!
Henry William, vị đại lão thương nghiệp một tay mở rộng sản nghiệp của gia tộc William lên gấp mấy chục lần, người cầm lái thực tế của gia tộc William, giờ phút này ông ta đâu còn sự uy nghiêm lâu năm ở trên vị trí, mà chỉ là một lão già gần đất xa trời.
“Chiến thần Trọng Thiên, gia tộc William ta nguyện ý lấy ra tất cả tài sản, thỉnh cầu thần chủ tha thứ, cầu xin ngài cho chúng ta một con đường sống!”
“Xin ngài hãy giúp chúng tôi nói chuyện với thần chủ, chúng tôi bằng lòng lấy ra tất cả sản nghiệp để đổi lấy cơ hội sống sót.”
“Ông dám không lấy ư?”
Vũ Trọng Thiên cười ha hả, vô cùng bá đạo nói: “Thần chủ phu nhân bị chấn động rất lớn, các người không chết mấy người thì uy danh của thần chủ để đâu! Cho nên kể cả tiền bạc chúng ta đều muốn, người thì cũng phải giết!”
“Không giết cho các người sợ hãi, không giết cho các người đau lòng, thì lần sau vẫn sẽ có người khiêu khích uy nghiêm của thần chủ!”
Henry buồn bã nói: “Chiến thần Trọng Thiên, tôi xin hãy ngài suy nghĩ chốc lát, làm như vậy đối với uy danh nhân từ của thần chủ đương nhiên không có chỗ tốt, chỉ có chỗ xấu. Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không có ai dám mạo phạm thần uy của thần chủ nữa. “
“Nhân từ ư?”
Vũ Trọng Thiên lộ ra hàm răng trắng bóc, nhếch miệng cười nói: “Giết cho các người sợ hãi, giết cho các người e ngại, các người dám không nói Thần chủ nhân từ à? Huống chi, thần chủ đang muốn cho mấy người phải khiếp sợ đấy!”
Dứt lời, Vũ Trọng Thiên vung tay lên, trường đao của vài tên thủ hạ sáng bóng đến rùng mình, tiếp theo bọn họ trực tiếp chém đứt đầu mười mấy người của gia tộc William!
Những người còn lại đều sợ hãi không thôi!
Bọn họ nhớ kỹ câu nói cuối cùng của Vũ Trọng Thiên.
Thần chủ đang muốn làm cho bọn họ phải khiếp sợ!
…
“Mẹ, Thanh Hà, về sau sẽ không có ai đến quấy rầy ba nữa.”
Vương Bác Thần an ủi nói.
Vốn sau khi khi chôn cất ba vợ vào phần mộ tổ tiên nhà họ Triệu, anh đã quyết định buông tha mọi người nhà họ Triệu.
Tất cả ân oán thù hằn gì đó anh sẽ không so đo với bọn họ nữa.
Nhưng không ngờ tới đám người Triệu Long ngược lại không chết không thôi, nhiều lần đâm đầu vào chết.
Nghĩa trang đã được người của nhà họ Trần khôi phục như cũ, ông ba nhà họ còn quỳ cách đó không xa, quỳ suốt ba giờ còn không dám cử động tý nào.