CHƯƠNG
Ầm ầm!
Một tiếng này vang vọng giống như khai thiên tích địa, chấn động khiến cho hai vị đại tông sư là Hồ Tông Kỳ và Trần Hiểu Sinh đứng không vững, gương mặt trắng bệch.
Trấn Bắc Vương!
Cuồng đao Trần Ứng Long!
Chính là anh ta!
Anh ta chính là một trong tứ đại chiến vương dưới trướng thần chủ!
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Trấn Bắc Vương quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sùng kính, ngay lập tức toàn thân nổi lên lớp da gà.
Đầu óc thì ù ù.
Trong thiên địa giống chỉ còn lại có một âm thanh—— bái kiến thần chủ!
Thần chủ!
Bọn họ rõ ràng nhìn về phía Vương Bác Thần!
Các ông lớn của thương hội Giang Nam đều hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần!
Vô số ánh mắt sợ hãi tập trung lên người Vương Bác Thần!
Thần chủ ư!
Hai chữ này đủ để cho vô số người khiếp vía!
Người đàn ông giống như một vị thần!
Một người đàn ông danh trấn đương thời!
Quốc chủ thân phong, chiến thần chi chủ!
Vậy mà lại là Vương Bác Thần!
Đứa con rể nhà họ Triệu mà bọn họ muốn nhằm vào, muốn giết chết lại chính là Bác Thần! !
Rầm!
Phịch!
Phịch phịch!
Tất cả mọi người đều không tự chủ được quỳ trên mặt đất!
Bọn họ bị dọa đến hai chân mềm nhũn như bột, không khống chế được quỳ trên mặt đất!
Bọn họ thế mà lại muốn giết thần chủ!
Đám người mà Chính Khí Môn đắc tội chính là thần chủ!
Tại thời điểm này, cả đám sợ hãi tới độ không nói được câu nào!
Trong ánh mắt mọi người chỉ còn lại sợ hãi!
Trần Ứng Long không thèm để ý tới bọn họ, nói: “Bẩm thần chủ, chiến thần Trọng Thiên đã giết hơn phân nửa gia tộc William, đồ chó Henry kia nguyện dâng lên tất cả tài sản, để an ủi chủ mẫu!”
“Có thể.”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng gật đầu.
Cái gì!
Gia tộc William trên bảng xếp hạng người giàu nhất thế giới giờ đây đã bị diệt ư?
Mới được bao lâu chứ!