CHƯƠNG
Chu Chính Thắng trước đó còn hống hách muốn giết Vương Bác Thần, lúc này giống như chó chết, trên gương mặt không có huyết sắc tràn ngập sự sợ hãi.
Đừng nói lời hăm dọa, ông ta bây giờ không dám nói chuyện.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ba của ông ta bị tát.
Bụp!
Chu Chấn Nam quỳ xuống!
Quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần.
“Cái gì?!!!”
“Chuyện này, chuyện này…”
“Ông cụ Chu, ông ta, ông ta quỳ…”
Lúc này, những ông trùm vốn bị dọa không dám ra mặt kia, nhìn thấy một màn này, sửng sốt đứng dậy, trợn mắt há hốc mồm!
Đường đường là ông cụ nhà họ Chu, hoàng đế thế lực ngầm của Đông Nam Á, vậy mà, vậy mà quỳ trước Vương Bác Thần!
“Là tôi sai rồi, xin lỗi, là tôi sai rồi!”
Chu Chấn Nam quỳ ở trên đất, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, ông ta hiểu rồi, Vương Bác Thần sẽ không tha cho nhà họ Chu của bọn họ!
Thằng hai nhất định đã làm chuyện gì đó, hoàn toàn đắc tội chết với Vương Bác Thần, còn là loại không chết không thôi!
Thằng hai rốt cuộc đã làm gì?
Tên ngu xuẩn đó rốt cuộc đã làm chuyện ngu xuẩn gì!
“Tôi cầu xin cậu, cho nhà họ Chu tôi một con đường sống đi, tôi bằng lòng gánh tội.”
Chu Chấn Nam bi thương nói, dù nhà họ Chu có thể tung hoành ở Đông Nam Á, xưng bá một phương, nhưng nơi này là nước R!
Nước xa không cứu được lửa gần, đợi người bên đó tới, nhà họ Chu đã không còn rồi!
“Đồ súc sinh Chu Cảnh đâu, đồ súc sinh Chu Cảnh đâu, tìm nó cho tôi, tìm nó cho tôi!”
Chu Chấn Nam giống như phát điên mà gầm lên một tiếng, sắp tức chết rồi!
Sự việc tới nước này, ông ta cho dù không cam tâm như nào đi nữa, cũng vô dụng.
Chắc chắn là thằng hai đã làm chuyện gì mà ông ta không biết, nếu không Vương Bác Thần sẽ không có thâm thù đại hận đối với nhà họ Chu như vậy!
Ông ta từ trong đôi mắt lạnh lẽo như băng đó của Vương Bác Thần nhìn thấy một tia lửa giận ngút trời!
Đó là lửa giận không diệt nn Chu thì quyết không dừng!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Vương Bác Thần thù hận nhà họ Chu như vậy!
Nếu chỉ là cạnh tranh trong thương nghiệp, không thể tới bước này!
Lẽ nào, thằng hai nghịch tử đã giết người thân của Vương Bác Thần?
Xịt.
Nghĩ tới khả năng này, trái tim của Chu Chấn Nam lạnh toát.
Nếu thật sự là như vậy, vậy…
Ông ta không dám nghĩ về sau nữa.