CHƯƠNG
Giống như cướp biển vùng Caribe, nhưng thực lực không biết lớn hơn cướp biển vùng Caribe bao nhiêu lần.
Nhưng dù là thế lực như này lại trong một đêm bị giết sạch, Đông Nam Á Chi Hổ hoàn toàn xóa sổ.
Sau đó, ông cụ Chu quật khởi, trở thành hoàng đế của thế lực ngầm Đông Nam Á.
“Vương Bác Thần này cũng thật là không biết sống chết, vừa rồi ông cụ Chu muốn bắt tay làm hòa với cậu ta, cho cậu ta mặt mũi, nếu cậu ta đồng ý, vinh hoa phú quý bất tận. Cậu ta vậy mà từ chối rồi.”
“Phải, Lang Binh của nhà họ Chu xuất hiện rồi, thủ hạ đó của Vương Bác Thần cho dù giỏi đánh hơn nữa thì có thể như nào? Chẳng lẽ còn là đối thủ của hơn Lang Binh này?”
“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày.”
Một số người nhỏ giọng nói chuyện, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn Vương Bác Thần.
Bây giờ thì hay rồi, không biết tiến lùi, phải chết không toàn thây rồi.
Sắc mặt của Chu Chấn Nam lại thay đổi, Lang Binh xuất hiện khiến ông ta thầm thở phào.
Nhưng ông ta vẫn tức giận nói: “Nghịch tử, mày rốt cuộc đã làm cái gì?!”
Chu Cảnh không quan tâm, nói: “Ba, ba sợ cái gì, Lang Binh con đã dẫn tới rồi, chính là để đối phó tiểu tạp chủng này. Con chỉ là giết một lão cẩu mà thôi, vừa hay lão cẩu đó có chút quan hệ với tên này. Ồ, đúng rồi, con còn bắt một người phụ nữ, con đã nghe ngóng rõ rồi, Vương Bác Thần, cậu rất để tâm người phụ nữ đó đúng chứ?”
Lời này vừa dứt, mọi người đều hiểu rồi.
Chẳng trách Vương Bác Thần muốn không chết không thôi, thì ra là như vậy.
Chu Cảnh nói với vẻ kỳ quặc: “Vốn dĩ ấy, tôi còn muốn giết cả nhà cậu, bán vợ và con gái của cậu đi. Có điều có người để mắt, để bọn họ thoát một kiếp. Hừ hừ, lần sau, người nhà của cậu không có may mắn như vậy nữa đâu.”
Chu Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú hai, phí lời với cậu ta làm gì chứ, mau chóng giết cậu ta.”
Vương Bác Thần yên lặng nhìn Chu Cảnh, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu!
Ông cụ Phương chính là bị tên súc sinh này ngược tới chết!
Cảnh tượng thê thảm đẫm máu của nhà họ Phương luẩn quẩn trong đầu!
Hai nắm đấm của Vương Bác Thần bỗng siết chặt, lòng bàn tay đều bị móng tay đâm rách, máu rỉ ra!
Không thể tha thứ!
Tội không thể tha!
Ông, vậy mà dám giết ba của anh em tôi!
Ra tay đối với người nhà của anh em tôi!
Hôm nay tôi phải để ông biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!
Tôi phải cho ông biết, địa ngục rốt cuộc đáng sợ cỡ nào!!
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Chu Cảnh, nhìn thấy ông ta, hình ảnh thê thảm của ông cụ phương hiện ra ở trước mắt anh.
Ông cụ Phương, chết quá thảm!!
Máu trong người Vương Bác Thần dường như vào lúc này bị thiêu đốt, lửa giận trong lồng ngực giống như một con rồng giận dữ, đang gầm rú!
“Chu Cảnh, ông đáng chết!”