CHƯƠNG
Triệu Thanh Hà cũng không phản bác, lúc trước công ty Hoa Nguyện bị ông hai nhà họ Chu và thương hội Giang Nam bắt tay ép vào đường cùng, mọi người đều phải ra tay với chính gia đình của mình, cô cũng rất tức giận.”
Gia đình cô vốn chỉ an phận sống cuộc sống của mình, không trêu cũng không chọc vào ai. Bọn Chu Võ vô duyên vô cớ nhắm vào cả nhà họ, suýt nữa là khiến công ty Hoa Nguyện khó khăn lắm mới bắt đầu phát triển bị phá sản.
Triệu Thanh Hà sao có thể không có chút oán hận nào trong lòng.
“Bác Thần, đi bưng cá nấu cải chua ra đi.”
Trần Ngọc bưng hai món ra, vừa nghe vậy liền nói: “Con người ấy mà, không độc ác quá được đâu, tục ngữ nói rất hay, người làm điều thiện thì trời lấy phúc mà trả lại; kẻ làm điều ác thì trời lấy hoạ mà báo lại. Sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng, chỉ đợi xem khi nào tới mà thôi. Nhà họ Chu cũng không phải thứ tốt đẹp gì, một gia tộc lớn như vậy nhưng lại cứ muốn ức hiếp dân thường chúng ta, Thần Chủ vẫn còn ở Hà Châu có thể nhìn vừa mắt à? Bọn họ không gặp vận rủi thì ai gặp vận rủi”.
Trong mắt mẹ vợ, chỉ cần người đối đầu với gia đình mình thì không phải là người tốt.
Gia đình này khó khắn lắm mới được như bây giờ, bà ấy giống như một con gà mái che chở cho đàn con của mình, tuyệt đối không cho phép ai phá hoại nó!
“Hai ngày trước nhà họ Chu chèn ép công ty của chúng ta. Chắc chắn là người xấu, bị Thần Chủ diệt cũng không oan.”
Vương Bác Thần mang cá nấu cải chua ra và nói: “Thanh Hà, em nhân cơ hội này phát triển công ty Hoa Nguyện thật tốt. Sóng gió lần này sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn như vậy đâu. Nếu đã ra tay rồi thì sẽ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Cả tỉnh Giang Nam này sẽ bị điều tra một lượt hết, những kẻ ngồi không ăn bám, những kẻ tham nhũng lách luật, những kẻ giao dịch tiền quyền đều sẽ bị kỷ luật hết một lượt.”
Vương Bác Thần gắp cho Triệu Thanh Hà một miếng cá và nói: “Em cũng đừng gắng sức quá, khi cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.”
Dao Dao miệng đang nhăm nhăm cơm, nhìn miếng cá trong bát của mẹ rồi bĩu môi: “Ba, con cũng muốn.”
Vương Bác Thần cười nói: “Được chứ, nói cái gì nghe lọt tai xem rồi ba gắp cho con.”
Đôi mắt to như đá quý của Dao Dao chớp chớp, nhìn Triệu Thanh Hà, sau đó bắt chước giọng nói của Triệu Thanh Hà, ỏn ẻn nói: “Chồng à … em muốn.”
Trần Ngọc: “!!!”
Triệu Thanh Hà: “!!!”
Vương Bác Thần: “…”
Vương Bác Thần da đầu tê dại, toát mồ hôi hột!
Như ngồi trên chông, ruột như lửa đốt, đứng ngồi không yên, kinh hồn bạt vía…
Anh cảm thấy mình sắp không chịu nỗi nữa, bản thân sắp bị ánh mắt giết người của Triệu Thanh Hà xé thành vô số mảnh!!
Cuối cùng, Triệu Thanh Hà không kìm nén được sức mạnh đất trời đang bùng lên trong cơ thể, đánh Dao Dao một trận.
Dao Dao vừa khóc vừa xúc cơm vào miệng, trông rất tủi thân, cảnh này khiến Vương Bác Thần cảm thấy rất có lỗi với con gái của mình.
Trong lòng thở dài, con gái ơi, con chỉ bị đánh một trận, còn ông bố của con thì mấy ngày này không được sống yên ổn đâu.
Chẳng bao lâu, bữa ăn kết thúc trong tiếng khóc lóc thảm thiết.