CHƯƠNG
Còn nhà họ Trần có chết cũng không đền hết tội!
Đặc biệt là Trần Anh Kiệt, đáng chết !!
“Cho ông ta vào đi.”
Giọng điệu của Vương Bác Thần lạnh lùng, dưới sự bình tĩnh đó, đè nén một ngọn lửa giận khổng lồ.
Giết chóc chỉ nên được sử dụng để đối phó với kẻ thù. Anh không muốn sử dụng các chiến thuật trên chiến trường ở đây, cũng không muốn đại khai sát giới ở trong nước.
Mà anh cũng cho các gia tộc trong nước đủ thời gian để cải cách thay đổi.
Suy cho cùng, đều ở bản thân cả.
Nếu không phải tội ác cực kỳ xấu xa, chỉ cần họ không phạm tội ác tày trời, lòng họ không quá xấu xa, thì Vương Bác Thần có thể bao dung, sẵn sàng cho bọn họ một cơ hội.
Nhưng những người nhà nhà họ Chu lại tự tìm đường chết, cứ thích đụng vào họng súng, một lần chưa đủ mà còn tới hai lần !!
Vốn dĩ sau bữa tiệc từ thiện, Vương Bác Thần không quan tâm đến những chuyện đó, nhưng Chu Võ cứ hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của Vương Bác Thần, nếu ông ta không chết thì ai chết? Nhà họ Chu mà không bị diệt thì trời đất khó có thể dung thứ!
Đối với những người tới chết vẫn không biết hối cải này, Vương Bác Thần không khách khí!
Lúc này, Trần Diệu Tổ bảy mươi tuổi, run rẩy chống gậy bước vào, phía sau ông là hai người khiêng cáng, trên đó là Trần Anh Kiệt bị đánh gãy tứ chi.
Trần Diệu Tổ đã lâu không rời Tinh Châu, ông đã sớm giao mọi việc cho con trai cả Trần Anh Minh của mình xử lý, bản thân hưởng thụ niềm hạnh phúc của cuộc sống, chỉ thỉnh thoảng mới tham dự một chút.
Đừng nói là Đông Nam Á, ngay cả một số gia tộc trên thế giới cũng phải nể mặt ông già này. Từng là thái tử gia của hoàng thất Tinh Châu tuy rằng sau này lui về phía sau, nhường vị trí lại, nhưng lại cũng biết người nắm quyền khống chế Tinh Châu thực sự vẫn là nhà họ Trần.
Và người này, là vị vua không ngai của Tinh Châu!
Khi các nhà lãnh đạo phương Tây đến thăm Tinh Châu, họ có thể không gặp Quốc vương Tinh Châu, nhưng họ nhất định phải đến thăm hỏi Trần Diệu Tổ.
Mà lần này, vì Trần Anh Kiệt, vị tai to mặt lớn thực sự này chỉ đành đích thân đến đây.
Trần Diệu Tổ liếc mắt nhìn người thanh niên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngồi sau bàn làm việc, trong lòng thầm kinh ngạc.
Thật không ngờ, Thần Chủ nước R lại trẻ tuổi như vậy!
Tuổi tác tuyệt đối không quá hai mươi lăm!
Nếu là bình thường, ông ta sẽ không bao giờ tin một người trẻ tuổi như vậy sẽ là Thần Chủ nước R!
Nhưng bây giờ, uy nghiêm phát ra từ trong mắt đối phương khiến ông không dám không tin!
Phải biết là khi còn trẻ, ông cũng là thái tử của Tinh Châu, mà sau biết bao nhiêu năm làm vị vua không ngai, hầu như không có uy nghiêm của ai có thể làm ông khiếp sợ.
Tuy nhiên, sự uy nghiêm và uy thế trong mắt người thanh niên này khiến ông cảm thấy không khỏi rùng mình, như thể cả linh hồn đang run rẩy.
Bịch!
Trần Diệu Tổ, vị vua không ngai của Tinh Châu, bất ngờ quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần.