CHƯƠNG
Mà kẻ liên quan đến vụ tai nạn lại chạy trốn, vẫn không thể tìm thấy hung thủ.
Khoảng thời gian trước Vương Bác Thần đã cho người điều tra, tai nạn xe ấy có điều mờ ám.
Bởi vì trong số liệu, camera giám sát tai nạn lần ấy đã bị xóa bỏ.
Hơn nữa, từ những lý do mập mờ của người chứng kiến lúc ấy, trên con đường đó căn bản không có xe, chiếc xe kia đột nhiên lại lao ra, mục đích chắc chắn là lao về phía Dao Dao.
Đây có khả năng là một vụ tai nạn giao thông có chủ đích từ trước, mục tiêu chính là Dao Dao.
Rốt cuộc là ai lại điên rồ như thế, lại có thể ra tay với Dao Dao chỉ mới có hai tuổi?
Vẫn may là lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát, lại có thể tình cờ gặp hung thủ ở đây.
May là mẹ vẫn nhớ rõ gương mặt của hung thủ.
Sắc mặt của Vương Bác Thần âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.
Trần Ngọc bò dậy từ dưới đất, trên mặt đều là máu, bởi vì lúc nãy không cho người đàn ông này chạy trốn mà bà ôm chặt lấy bắp chân của người đàn ông trung niên, bị ông ta đá vào mặt.
Triệu Thanh Hà vội vàng lấy khăn tay ra lau máu ở trên mặt Trần Ngọc.
“Ai sai bảo ông?”
Giọng nói của Vương Bác Thần rét lạnh, ánh mắt như rắn độc, làm cho người đàn ông trung niên không khỏi run rẩy.
“A… chân của tôi bị gãy mất rồi, giết người, mau báo cảnh sát đi, gọi xe cứu thương cho tôi nhanh lên. Mẹ kiếp, các người bị bệnh hả, tôi có biết các người không chứ?”
Ông ta làm như không nghe thấy lời của Vương Bác Thần, kêu thảm như quỷ khóc sói gào.
“Không nói có đúng không, tôi thích mấy người cứng đầu như ông vậy đó.”
Vương Bác Thần cười gằn: “Để tôi xem xem xương của ông cứng tới cỡ nào?”
Nói xong, Vương Bác Thần lại đạp vào một cái chân khác của ông ta.
Răng rắc.
Cái chân còn lại của ông ta cũng bị gãy mất, khiến ông ta đau đớn nằm co quắp, nhưng vẫn mạnh miệng như trước, la hét kêu to: “Mẹ nó, cậu bị bệnh tâm thần hả? Tôi có biết các người là ai đâu, tôi cầu xin mọi người hãy báo cảnh sát giúp tôi, kẻ này muốn giết tôi, cậu ta muốn giết tôi.”
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ra, trầm giọng quát: “Tôi nói này anh bạn, có thù có oán gì mà cậu lại tra tấn ông ta như thế? Có chuyện gì thì cậu đi tìm cảnh sát, cậu làm như vậy là phạm pháp đó có biết không?”
Mấy bác gái ở bên cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ: “Không thể đánh người được, có thù oán gì thì chờ cảnh sát đến rồi lại nói, cậu muốn đánh chết ông ta à, bây giờ là xã hội tuân theo pháp luật, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Không muốn chết thì ngậm miệng lại cho ông đây!”
Vương Bác Thần đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như hổ gầm, lại giống như sấm rền, lập tức dọa bọn họ không dám lên tiếng nữa.
“Anh bạn, anh bạn, đừng, đừng mà. Tôi thật sự không biết các người là ai, oan cho tôi quá tôi thật sự không biết mà, các người nhận lầm người rồi, các người nhận lầm người rồi.”
Ông ta đau đớn cầu xin tha thứ.
Trần Ngọc như bị điên mà xé cổ áo của người đàn ông, giận dữ hét lên: “Chính là ông, chính là ông, tôi mãi mãi cũng không thể quên được gương mặt này của ông, chính là ông đã đụng chết chồng tôi rồi chạy mất, là ông, cho dù ông có hóa thành tro, tôi cũng không nhận nhầm gương mặt này của ông đâu