CHƯƠNG
“Mày là thằng chó nào. cũng muốn nghe tao lặp lại một lần nữa?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Quỷ Gia, nhàn nhạt nói: “Cho ông một phút, nói tôi nghe, năm đó là ai bảo ông ra tay với con gái chưa tròn ba tuổi của tôi, nói ra thì tôi sẽ thưởng cho ông cái chết toàn thây.”
Quỷ Gia sợ hãi rồi, thật sự sợ hãi rồi.
Ông ta đây là lần đầu tiên thấy người cuồng vọng như vậy, cuồng vọng không có biên giới, dám ở trước mặt ông ta nói nhăng nói cuội!
Thế nhưng dám nói với ông ta, Quỷ Gia, không xứng nghe ông ta lập lại lần nữa!
Rốt cuộc là kẻ điên nào?
Đúng là coi trời bằng vung, to gan lớn mật!
Đây là vội vàng đi đầu thai sao?!
Quỷ Gia bị chọc cười, chỉ vào Vương Bác Thần, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tên không biết trời cao đất rộng kia, tao đã sống đến tuổi này, mày cũng là đứa đầu tiên dám dám nói như vậy với tao! Rất tốt, rất tốt!”
“Tao từng giết nhiều người lắm, đừng nói đến việc tao không nhớ con gái mày là ai, cho dù giết cả nhà mày, thì đã làm sao chứ?”
Quỷ Gia hơi rướn người về phía trước, cười dữ tợn nói: “Được, mày nói tao giết con gái mày đúng không? Vậy vừa lúc, hôm nay tao sẽ làm một chuyện tốt, giúp cả nhà mày đoàn tụ, người một nhà có thể ở bên nhau, đỡ cho con gái mày phải sợ hãi!”
Chấn Hoa Quán chủ Trần Chấn Hoa quát lớn: “Loại chó này, còn không mau mau quỳ xuống xin lỗi Quỷ Gia, mày muốn muốn chết sao! Quỷ Gia giết con gái mày là xem trọng mày, là vinh hạnh nhà chúng mày!! Còn dám tới trả thù? Mày chán sống rồi!”
Ông chủ của Quyền Tinh Xá Lộ Vô Cực đầu tróc lóc, lạnh lùng nói: “Đồ không biết sống chết, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, mày cũng chỉ chết một đứa con gái, cũng dám tới trả thù? Quỷ Gia ra tay, giết một đứa con gái của mày là quá nhẹ!”
Mấy người kia tôi một câu ông một câu, hoàn toàn không thèm để mắt tới Vương Bác Thần, chỉ xem anh như một một người bình thường trong giang hồ đến trả thù!
Những người khác thương hại nhìn Vương Bác Thần, tới tìm Quỷ Gia báo thù, anh đây là đến tìm chết rồi.
Là sợ cả nhà không chết chung sao?
Mã Trung Văn của Thái Cực Môn âm hiểm cười nói: “Nếu là tới tìm Quỷ Gia trả thù, còn cần nói nhiều lời vô nghĩa với nó làm gì, cứ chơi chết rồi ném vào sông Tiềm Long là được. Thằng chó kia, quỳ xuống nhận lấy cái chết đi!”
“Đã hết một phút.”
Vương Bác Thần chậm rãi mở miệng, mắt lạnh như đao, lạnh lẽo sâu thẳm, như thể ác ma: “Tiểu Canh, tôi không muốn nhìn thấy ai đứng.”
Nghe Vương Bác Thần nói, đám người Hồ Khiêm ngẩn người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần.
Tên nhóc này có cuồng ngạo quá không?
Muốn biến nơi này thành sàn diễn của anh ta à?
Mẹ nó!
Thằng nhãi con này, diễn đến trên đầu bọn họ rồi!
Bọn họ có ai không phải là nhân vật uy tín danh dự chứ?
Bây giờ thế mà bị một thằng nhãi con làm trò giả bộ trước mặt bọn họ! Thằng nhóc này muốn nổi tiếng đến điên rồi sao!
“Là bệnh nhân tâm thần trốn viện tâm ra sao? Dám đến nơi này giả thần giả quỷ. Người trẻ tuổi sao lại không làm điều gì có ý nghĩa, sao cứ nhất quyết tìm được chết vậy!”
Mã Trung Văn chỉ vào Vương Bác Thần mắng: “Tên nhóc kia, mẹ cậu sinh cậu ra nhiều hơn người khác một cái đầu à? Thế mà lại đến tìm chết! Dám đến quấy rối Quỷ Gia, cậu có mấy cái mạng? Nhóc con, con chuột nhắt kia, bây giờ mau quỳ xuống dập đầu xin tha, còn có cơ hội sống, nếu một khi đã ra tay, cơ hội xin tha của cậu cũng không có.”