CHƯƠNG
Lúc này trên sân khấu, Dao Dao ôm một bó hoa, ăn mặc giống như là một cô công chúa nhỏ, giọng nói mềm mại: “Mẹ ơi, Vương Bác Thần, Dao Dao chúc hai người trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.”
“Gọi là ba.”
Trần Ngọc lau nước mắt, vỗ nhẹ vào Dao Dao.
Dao Dao chu cái miệng nhỏ, không nói lời nào, bộ dạng vô tội đáng thương làm Vương Bác Thần đau lòng muốn chết đi được.
“Không sao, không sao.”
Vương Bác Thần ôm lấy Dao Dao.
Mình đã nợ con gái quá nhiều.
Đến bây giờ, con bé vẫn còn chưa chịu gọi ba.
Nhất là trước kia con gái bị Nhà họ Triệu khống chế, không biết cô bé đã chịu bao nhiêu tội.
Đến bây giờ, vết sẹo ở trên người cô bé vẫn còn chưa lành hẳn.
Triệu Hồng, sao tôi có thể tha thứ cho cô được!
“Cảm ơn Dao Dao.”
Triệu Thanh Hà hôn hôn Dao Dao.
Trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Mà lúc này, Lý Trạch Hoa đã cho người truyền tin tức từ dinh thống đốc cho người Nhà họ Triệu.
Triệu Long tức giận không thể kiềm chế: “Thì ra là vậy, dám làm nhục Nhà họ Triệu và chúng ta như thế, Vương Bác Thần, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.”
Triệu Hồng nói: “Để con sắp xếp người đến nhà trẻ, tìm cơ hội bắt con nhỏ đó về, con phải để Vương Bác Thần quỳ gối trước mặt con cầu xin tha thứ, con sẽ hành hạ con gái của nó chết ở trước mặt nó.”
Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Bọn cháu gấp gáp làm cái gì, Vương Bác Thần đã từng cản đạn cho thần chủ, chúng ta phải lợi dụng một chút, chờ sau khi cái tên phế vật Vương Bác Thần đó không còn giá trị lợi dụng, muốn chơi chết cậu ta cũng không muộn, trước tiên phải gọi gia đình cậu ta về nhà.”
“Ngày mai bắt đầu đấu thầu dự án thành phố do thần chủ đề xuất có đúng không? Trước đó, chúng ta không có tư cách đấu thầu, bây giờ có thể lợi dụng mối quan hệ của Vương Bác Thần để có thể có được dự án mới.”
Đám cưới linh đình cuối cùng cũng đã kết thúc.
Vương Bác Thần mới là chú rể chân chính, đầu tiên đã làm các gia tộc đứng đầu ở thành phố Hà Châu như là nhà họ Lý, nhà họ Tôn, nhà họ Nam Cung, nhà họ Trần, nhà họ Ngô phải hoảng sợ, sau đó khi tin tức ở dinh thống đốc được truyền ra, hoảng sợ lại biến thành ghen tị, ghen ghét.
Mấy cậu chủ của gia đình giàu có hàng đầu bị đứa con rể là Vương Bác Thần dọa phải quỳ dưới đất, thậm chí Tôn Minh còn sợ đến tè ra quần.
Nhưng mà cuối cùng, Vương Bác Thần lại không phải là thần chủ, chỉ là đã từng cản đạn cho thần chủ, hôn lễ này chính là một lời hứa hẹn của thần chủ dành cho Vương Bác Thần.
Thế là ghen tị, chán ghét lại biến thành xấu hổ.
Đúng là xấu hổ.
Ngoại trừ nhà họ Hồ không có phản ứng, những gia tộc khác tức giận không thể chịu đựng được.
Nhất là mấy cậu chủ con nhà giàu lại quỳ gối với một tên đi ở rể, làm như vậy đã khiến những gia tộc lớn mất mặt.
Để bọn họ trở thành trò cười lớn nhất ở Hà Châu.