CHƯƠNG
Một giọng nói khiến người ta căm ghét của phụ nữ truyền vào, Vương Bác Thần ở đằng sau đi tới chợt nhíu mày, sắc mặt lập tức tối sầm.
Người tới không phải ai khác, chính là vợ của ba Vương Hạo của anh, Lưu Tư Kì!
Người đến không có ý tốt!
Dao Dao ngẩng gương mặt nhỏ lên, nhìn thấy trong nhà có khách tới, đôi mắt vui vẻ cong thành hình vầng trăng khuyết.
Nhưng lời nói ác độc của Lưu Tư Kì, giống như một con dao lạnh lẽo đâm mạnh vào tâm hồn vô cùng ngây thơ đó của Dao Dao.
Khóe miệng cong lên của Dao Dao xụ xuống, ấm ức tới mức ngân ngấn nước mắt, cô bé không hiểu, tại sao những người lớn này đều đối xử với mình như vậy.
Mình đã cố gắng học cách hiểu chuyện, đã rất ngoan rồi, tại sao vẫn lạnh lùng tàn nhẫn với mình như vậy.
“Ba.”
Dao Dao bặm môi quay đầu nhìn sang Vương Bác Thần, lao vào trong lòng của Vương Bác Thần, nước mắt lập tức rơi xuống.
Vương Bác Thần đau lòng không thôi, nước mắt nhìn sang Lưu Tư Kì, thù mới hận cũ dâng lên trong tim, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà, cút ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón bà.”
Nhà họ Lưu là một trong những hào môn của kinh đô, năm đó sau khi Vương Hạo lừa tình cảm của mẹ rồi mất tích, chính là vì trở về lấy Lưu Tư Kì.
Anh không hận Lưu Tư Kì, những chuyện mà tên súc sinh Vương Hạo đó làm, Lưu Tư Kì không biết.
Điều khiến Vương Bác Thần thống hận Lưu Tư Kì là sự sỉ nhục của Lưu Tư Kì đối với mẹ anh năm đó khi mẹ dẫn anh tới nhà họ Vương.
Năm đó, là Lưu Tư Kì xúi giục Vương Hạo, suýt nữa đánh chết mẹ anh.
Đêm mưa đó, một đứa trẻ mấy tuổi như anh, ngồi trong vũng bùn, cố gắng ôm đầu của mẹ, khóc tới xé ruột xé gan.
Có lẽ là cảm động tới ông trời, mẹ cuối cùng đã sống.
Vương Bác Thần mãi mãi không quên được, Lưu Tư Kì năm đó đã ác độc như nào!
Lưu Tư Kì giàu có bức người lại không có chút ăn nhập với vẻ cao quý xinh đẹp của bà ta, bà ta khoanh tay hăm dọa: “Đồ con hoang, cậu vậy mà dám nói chuyện với tôi như vậy! Có điều cũng đúng, đồ con hoang do tiên nhân Lý Kì sinh ra có thể có giáo dưỡng gì chứ! Đồ con hoang, cậu thật to gan, dám đánh con gái của tôi, còn dám không theo Kim Nguyên tới dùng máu của cậu cứu con trai của tôi! Trong cơ thể của cậu chảy dòng máu của nhà họ Vương, tôi kêu cậu chết thì cậu phải chết! Lập tức theo tôi trở về, quỳ xuống xin lỗi con gái của tôi, dùng máu của cậu cứu con trai của tôi! Con trai của tôi nếu xảy ra mệnh hệ gì, tôi giết lũ chó các cậu!”
“Bà quá đáng quá rồi, con trai của bà sống hay chết có liên quan quái gì tới anh rể của tôi! Con trai của bà có bệnh, đó cũng là nghiệp do bà ta tạo ra, là báo ứng!”
Lan Tầm thật sự không nhìn nổi nữa, cô ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, cầu người còn ra vẻ bà nội thiên hạ.
“Tiện nhân, cô tính là đồ chó má gì, cũng dám nói chuyện với tôi! Cô biết tôi là ai không? Tôi là cô cả của nhà họ Lưu ở kinh đô, cũng là chủ mẫu của nhà họ Vương ở kinh đô, quỳ xuống cho tôi, vả miệng!”
Lưu Tư Kì tức điên, còn chưa từng có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy, thật sự là tị dân nơi khỉ ho cò gáy!
“Bà tốt nhất im miệng!”