CHƯƠNG
Vương Bác Thần nói: “Tôi không phải là người nhà, tôi chỉ là người đưa bọn họ đến đây, có lẽ người nhà cũng sắp đến rồi, mọi người đợi một chút. Bây giờ tôi phải đưa cơm cho vợ tôi.”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Trước khi người nhà đến, cậu không thể đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, bác sĩ chúng tôi không gánh được cái trách nhiệm này.”
Vương Bác Thần không bận tâm nói: “Vậy thì được, tôi ký tên trước.”
Ký xong, vẫn chưa được đi, đợi người nhà đến.
Vương Bác Thần chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Thanh Hà, bảo cô gọi đồ ăn ngoài, bên mình xảy ra chút chuyện.
Sau khi dặn dò xong, lại không yên tâm, anh lại gọi điện thoại cho Lan Tầm, bảo cô ta trông chừng Triệu Thanh Hà ăn cơm.
“Ba tôi đâu? Ba tôi đâu?”
“Con gái tôi đâu? Con gái tôi đâu?”
Đúng lúc này, có mấy người vội vàng, hớt hải chạy đến, có lẽ là người nhà của hai ông cháu kia.
“Ba và con gái ông đang cấp cứu, là chàng trai trẻ này đưa đến.”
Bác sĩ chỉ vào Vương Bác Thần.
Người đàn ông đứng đầu túm lấy cổ áo Vương Bác Thần, vô cùng tức giận hét lên: “Là cậu đâm vào ba và con gái tôi đúng không!”
Vợ của người đàn ông này ở phía sau vô cùng đau khổ gào lên: “Súc sinh, tên súc sinh này, nếu như con gái tôi gặp bất trắc, tôi bắt cậu phải đền mạng!”
“Là cậu ấy đưa đến, các người buông tay ra, đây là bệnh viện!”
Bác sĩ vội vàng ngăn lại, giải thích nói: “Nếu như không phải chàng trai trẻ này kịp thời đưa đến, ba và con gái ông đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
Vương Bác Thẩn hiểu tâm trạng của bọn họ, vì vậy không hề quan tâm, chỉ vuốt thẳng cổ áo.
Người nhà đã đến rồi, Vương Bác Thần cũng không cần thiết phải ở lại, muốn rời đi, nhưng lại bị vợ của người đàn ông ngăn lại.
Vợ của người đàn ông khóc lóc, mắng chửi: “Nếu như không phải cậu ta đâm vào ba và con gái tôi, cậu ta sao có thể có lòng tốt đưa đến bệnh viện! Cậu đổi lại mạng cho con gái tôi! Nếu như con gái tôi xảy ra chuyện, tôi muốn cậu không được chết tử tế! Cậu đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!”
Ánh mắt Vương Bác Thần lập tức lạnh đi, thờ ơ nói: “Ồ? Vậy bà định lấy oán báo ơn?”
“Vu…Vu tổng!” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Lưu treo cánh tay đi ra, nhìn thấy người đàn ông, vội vàng chạy bước nhỏ đến.
Lúc nhìn thấy Vương Bác Thần, giây phút đó ông ta lập tức phản ứng lại.
Hai ông cháu bị tông kia chính là ba và con gái của Vu tổng!
Vu tổng này không đơn giản, ông là ông chủ ngoại lai, tài sản hùng hậu, nghe nói muốn tham gia vào dự án khu Hà Châu mới, không phải là người mà những gia tộc giàu có ở thành phố Hà Châu kia có thể so sánh.
Vừa gặp Vương Bác Thần, chủ nhiệm Lưu đã cảm thấy cánh tay bị đứt ra càng đau hơn, trong mắt tràn đầy sự oán hận và độc ác, đôi mắt đảo đảo, thề thốt nói: “Vu tổng, tôi có thể làm chứng, chính tên này đã hại ba và con gái của ông. Lúc ba và con gái ông được chúng tôi cứu ra vốn dĩ vẫn còn có thể cứu được, nhưng tên này đã dùng kim đâm linh tinh lên ngực của ba và con gái ông, mới khiến bọn họ trở nên nghiêm trọng như thế này!”