Thần Chủ Ở Rể

chương 600

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người cút hết cho tôi, cút hết đi!”

Lan Tầm liều miệng ngăn cản trước mặt Triệu Thanh Hà, nhưng trên mặt của cô ta cũng có dấu tay.

Thấy cảnh này, Vương Bác Thần nổi trận lôi đình, nhất thời nổi lên sát tâm, giận dữ hét to: “Mẹ nó, câm miệng hết cho ông đây.”

Một tiếng hét này giống như tiếng sấm rền vang, làm tất cả mọi người bị dọa đến run như cầy sấy.

“Là, là cậu ta.”

“Là Vương Bác Thần, hung thủ giết người.”

Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển đến Vương Bác Thần, có lẽ lúc này khí tràng của Vương Bác Thần quá mạnh, nhiều người như thế lại bị dọa lui về phía sau, không dám tiếp tục nói nữa.

Vương Bác Thần xám mặt bước tới: “Thanh Hà, Tầm, hai người đi trước đi, để anh xử lý cho.”

Chờ Lan Tầm và Triệu Thanh Hà đi rồi, những người khác đều nhắm ống kính vào Vương Bác Thần.

“Anh là Vương Bác Thần đúng không, xin hỏi lúc đó hai ông cháu rõ ràng vẫn còn sống, tại sao anh lại dùng châm hại chết bọn họ, chẳng lẽ trong mắt anh hai mạng người không đáng để nhắc tới như vậy à?”

Một nữ phóng viên mặc đồ vest ác miệng hỏi.

Thấy có người dẫn đầu, đám còn lại cũng lớn gan hơn, đang muốn hỏi thì lại nghe chát chát hai tiếng.

Nữ phóng viên đặt câu hỏi bị Vương Bác Thần đánh cho hai bàn tay té ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều bị giật mình.

Bọn họ không ngờ là trước mặt truyền thông mà Vương Bác Thần lại dám đánh người.

Cùng lúc đó, Vương Bác Thần lại đá mấy phát làm mấy tên hô hào “mọi người”, “anh em”, “bạn hữu” bay ra ngoài, dán lên trên tường ở phòng làm việc rồi chậm rãi trượt xuống.

Sắc mặt đám người đều trắng bệch, nhanh chóng tránh khỏi Vương Bác Thần.

Bọn họ không ngờ là Vương Bác Thần lại gan to bằng trời như thế.

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Đáp án đấy, hài lòng chưa?”

“A, chân của tôi gãy mất rồi, mau gọi đi, cứu tôi với.”

“Tay của tôi, tay của tôi.”

Người nằm trên đất quỷ khóc sói gào, đau đến nỗi sắc mặt vặn vẹo.

Đám còn lại hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, bọn họ hoàn toàn không ngờ là Vương Bác Thần lại dám ra tay trước mặt truyền thông, bọn họ đang quay trực tiếp đó.

“Chúng tôi là cảnh sát, tất cả mọi người không được nhúc nhích.”

Đúng lúc này, có một nhóm cảnh sát chạy vào.

Nhìn thấy cảnh sát, nhóm truyền thông bẩn thỉu vốn quen với việc ngậm máu phun người, lập tức sôi động hẳn lên, trốn sau lưng cảnh sát: “Cảnh sát ơi, hắn ta chính là hung thủ giết người Vương Bác Thần đó, hắn ta vừa mới đả thương người khác, mau bắt hắn ta lại đi.”

“Các anh không thể bỏ qua cho nó, cảnh sát, là tôi báo cảnh sát đó.”

“Mọi người ơi, cảnh sát đến nơi rồi, mọi người yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cảnh sát bắt cái tên côn đồ Vương Bác Thần này lại.”

Đến tận bây giờ, vì sự nổi tiếng, vì lưu lượng mà đám blogger này điên rồi.

Một chú cảnh sát lớn tuổi lạnh lùng nói: “Đưa đi hết đi.”

Hai mươi mấy người cảnh sát lập tức bước lên, trực tiếp còng tay đám người này lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio