CHƯƠNG
Vương Bác Thần là người khá lạnh lùng, lúc này anh lại hiếm khi nói chuyện với người bên cạnh.
“Con gái nhà anh thật là hiểu chuyện, đã mấy tuổi rồi, cô bé thật là đáng yêu.”
“Ôi trời, nghịch ngợm lắm đấy, chưa đến bốn tuổi nữa.”
“Con tôi chẳng nghe lời chút nào, nó muốn mua đồ mà không mua cho nó là nó sẽ khóc la um sùm.”
“Dao Dao nhà tôi không hề quậy, có đồ ăn ngon sẽ để lại cho tôi, còn biết bóp vai cho tôi nữa kìa.”
Vương Bác Thần cười đến nỗi miệng muốn kéo tới mang tai, vẻ mặt hạnh phúc giống như là đang khoe khoang, trên mặt đầy vẻ đắc ý, phụ huynh ở bên cạnh ghen tị không thôi.
Âm thầm nghiến răng.
Cái gì chứ, làm như có mình anh mới có con vậy đó, bữa nay không thể tiếp tục nói chuyện nữa.
Vương Bác Thần cũng mặc kệ mấy cái kia, cái gì mà thần chủ vinh quang, cái gì mà một người trấn trụ, lúc này cũng không khiến anh vui vẻ bằng những gì mà Dao Dao nói.
Loại cảm giác này, chỉ có khi làm ba làm mẹ rồi thì mới có thể cảm nhận được.
Con cái là sự tiếp nối cuộc đời của ba mẹ, và là bằng chứng bạn đã có mặt trên thế giới này.
Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, nhà trẻ cũng cho các bạn nhỏ tan học.
Dọc theo con đường, Dao Dao vui vẻ nhảy nhót giống như một con thỏ nhỏ, líu ríu nói không ngừng.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy hai ba con Vu Chiến và Trần Diệu Tổ, sắc mặt Vương Bác Thần liền lạnh lẽo.
Vu Chiến vội vàng đứng dậy, cẩn thận nói: “Tiểu, tiểu thần y, tôi…”
Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm tới anh ta, mất hết kiên nhẫn nhìn hai ba con Trần Diệu Tổ và Trần Anh Kiệt: “Hai người đến đây làm gì, không có chuyện gì thì đi đi.”
Vu Chiến bị làm lơ xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng đứng không được mà ngồi cũng không xong.
“Cái thằng này, ăn nói kiểu gì vậy?”
Trần Ngọc tức giận trừng Vương Bác Thần, sau đó cười nói: “Mọi người đừng để ý, Bác Thần là như vậy đó, nó không biết nói chuyện đâu.”
“Không dám không dám.”
Trần Diệu Tổ vội vàng đứng dậy, Trần Anh Kiệt ngồi trên xe lăn căng thẳng thiếu chút nữa là đã tè ra quần.
“Thần… anh Vương, ba con chúng tôi đến đây xin lỗi ngài, tập đoàn Trần thị bằng lòng chuyển nhượng % cổ phần cho cô Triệu Thanh Hà, ngoài ra còn có…”
Vương Bác Thần ngắt lời: “Những thứ này các người cứ trực tiếp đi tìm công ty Hoa Nguyện bàn bạc là được, lão Hoa sẽ không gây phiền phức cho các người nữa đâu.”
“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, vậy chúng tôi không làm phiền ngài nữa.”
Trần Diệu Tổ vội vàng đẩy xe lăn của con trai rời khỏi.
Vu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn thấy Vương Bác Thần xem mình như là không khí, cũng chỉ đành xám mặt rời đi, một câu cũng không dám nói.
Hai ba con Trần Diệu Tổ xuất hiện ở đây làm anh ta giật hết cả mình.
Tuy nói nhà họ Vu bọn họ là hào môn ở thủ đô, trong vòng tròn ở thủ đô cũng có thể xếp là thượng đẳng, nhưng khi so sánh với con quái vật khổng lồ là nhà họ Trần ở Tinh Châu, bọn họ căn bản chẳng đáng để nhắc tới.
Ra khỏi cửa, Vu Chiến cung kính hỏi: “Ông Trần, chẳng lẽ ông muốn để Vương thần y chữa trị chân cho cậu đây?”