CHƯƠNG
“Hả? Để Triệu Húc đi à.” Trần Ngọc mất mát nói: “Vậy, vậy cũng không sao hết, ai cũng như nhau mà, dù sao thì giấy chứng nhận là con lấy được, con đã qua cửa rồi.”
Không bao lâu, Triệu Húc liền đến lấy giấy chứng nhận tham gia, sau khi tới tay, anh ta mỉa mai: “Đúng là cả nhà ngu ngốc y như nhau, nói có mấy câu liền tin tưởng, chẳng trách cô lại bị cái tên con hoang Vương Bác Thần đó lừa ngủ.”
Triệu Thanh Hà sững sờ: “Anh có ý gì chứ?”
Triệu Húc chỉ vào Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc, giở giọng mắng: “Có ý gì hả? Tiện nhân, bà nội lừa gạt cô đó, còn muốn tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, có cái rắm ấy.”
“Nhìn bộ dạng của các người đi kìa, muốn chuyển đến biệt thự ở khu Thiên Phủ do nhà họ Triệu tặng ấy hả? Cái đồ không biết sống chết, Hồng đã nhận nó rồi, các người cũng xứng ở lại biệt thự khu Thiên Phủ hả, ngay cả căn nhà này cũng đã bị bà nội thu hồi rồi.”
Cái gì!
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc như bị sét đánh.
Gió lạnh.
Gió lạnh đến thấu xương.
Vương Bác Thần quỳ gối trước mộ mẹ.
Đôi mắt sắc bén như dao.
Bia mộ bị tạt máu chó.
“Là ai?”
Giọng điệu của Vương Bác Thần còn lạnh hơn cơn gió lạnh vào lúc này.
Trong ánh mắt bình tĩnh ẩn giấu sát ý ngút trời.
“Thần chủ, là Lý Trạch Hoa, Tư Lam đáng chết, đã đến chậm một bước, xin thần chủ trách phạt.”
Tư Lam quỳ một chân ở dưới đất, vẻ mặt tự trách.
Vương Bác Thần quỳ gối, anh lau máu ở trên bia mộ, từng chút từng chút một.
Anh lập tức đứng dậy đạp Tư Lam đến phun ra máu.
“Nếu như lần sau còn có sai lầm thì tự phế bỏ tu vi.”
Ánh mắt âm trầm của Vương Bác Thần làm Tư Lam bất giác run rẩy cả người.
Tư Lam lau đi vết máu bên khóe miệng, vội vàng nói: “Cảm ơn thần chủ đã tha thứ, thuộc hạ đã điều tra rõ rồi, lúc này Lý Trạch Hoa đang ở Thiên Đường Nhân Gian.”
“Đi.”
Vương Bác Thần chỉ phun ra một chữ như thế.
Cơn gió lạnh lại thổi tới.
Thiên Đường Nhân Gian là một chốn ăn chơi giàu có, xa hoa nhất ở thành phố Hà Châu.
Chuyên phục vụ cho thiếu gia nhà giàu, loại dịch vụ nào cũng có.
Nghe nói người ở bên trong đã tạo ra bốn mùa xuân hạ thu đông.
Đủ để thấy độ xa xỉ của nó.
“Cậu Lý, mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa.”
Ở sân trượt tuyết.
Có một người thanh niên đưa điện thoại di động cho Lý Trạch Hoa.