CHƯƠNG
Tình huống tương tự như thế cũng xảy ra ở nhà họ Trần.
Nhưng nhà họ Trần dựa vào đường không ngay để lập nghiệp, Trần Vân Long – gia chủ nhà họ Trần chỉ cần nói một câu thì người nhà họ Trần không có ai dám nói thêm gì nữa. Mà bên phía Trần Phong lại trực tiếp dẫn người đến công ty Hoa Nguyên, muốn bảo vệ cho công ty Hoa Nguyên, đương nhiên cũng là vì để nịnh bợ Vương Bác Thần.
Lúc này, Vương Bác Thần gọi điện thoại cho Tư Lam, anh nói: “Vợ tôi bị Trần Diệp ức hiếp, vợ tôi không vui, tôi cũng rất bực mình.”
“Tư Lam hiểu rồi.”
Ở bên kia, Tư Lam liền dẫn người đến cục thương nghiệp.
Ở một bên khác, cháu trai Lưu Tuấn của Lưu Tư Kì vừa mới đến Hà Châu.
“Má nó, Kim Nguyên đúng là một tên phế vật, chỉ là một công ty Hoa Nguyên mà cũng bắt ông đây tự mình đi một chuyến.”
Lưu Tuấn mặc một bộ đồ vest màu hồng, mất kiên nhẫn nhìn đám quan chức run rẩy ngồi bên cạnh mình: “Bước đầu tiên đều đã xử lý tốt rồi đúng không, vậy thì kế tiếp đã đến lúc hành động bước thứ hai. Bắt người nhà của dã chủng lại cho tôi, tối nay, tôi muốn nhìn thấy Triệu Thanh Hà.”
Dừng một chút, anh ta nở một nụ cười gian tà, liếm liếm môi: “Nghe nói Triệu Thanh Hà là tuyệt sắc giai nhân, tối nay tôi muốn nhìn thấy cô ta ở trên giường.”
Cục thương nghiệp.
Trần Diệp vừa mới xử lý vết thương xong, cơn tức xông lên đến đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng đập máy chủ, phát điên mà hét lên: “Giữ hết sổ sách của công ty Hoa Nguyên cho ông đây. Mẹ nó, tao muốn để đôi nam nữ chó má kia quỳ gối trước mặt tao mà cầu xin tha thứ.”
Đám người còn lại hoảng sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám.
Bối cảnh của Trần Diệp rất hoành tráng, quan hệ với cấp trên vững vàng, nghe nói là mối quan hệ ở bên phía thủ đô.
Những công ty ở thành phố Hà Châu không có ai là dám trêu chọc Trần Diệp.
Công ty Hoa Nguyên lại dám đánh Trần Diệp ra nông nổi này, công ty Hoa Nguyên chết chắc rồi, chỉ cần cắn chắc danh mục tài khoản, công ty Hoa Nguyên không chết không được.
“Mẹ nó, bọn mày đều nghe hết cho tao, nếu ai dám cho công ty Hoa Nguyên đi cửa sau, ông đây sẽ khiến người đó phải chết trăm nghìn lần.”
Trần Diệp âm độc nhìn chằm chằm vào đám người, không có người nào dám làm trái với ý của ông ta.
Ở cục thương nghiệp, ông ta chính là hoàng đế.
Một tay che trời.
Mấy năm nay lợi dụng cục thương nghiệp, không biết đã thu được bao nhiêu tiền, ngay cả biệt thự cũng đã mua mấy căn.
“Vậy à, tôi cũng muốn xem xem ông khiến công ty Hoa Nguyên chết như thế nào.”
Một giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng cất lên, tất cả mọi người đều nhìn sang theo bản năng.
Không khỏi giật mình.
Là Vương Bác Thần.
Cậu ta còn dám đến đây.
Mà Trần Diệp giận dữ sôi trào, một tay che cằm, một tay chỉ vào Vương Bác Thần mà mắng: “Mẹ nó, mày lại còn dám đến đây, tao nói cho mày biết gia đình mày sống không yên ổn đâu, bọn mày đã đắc tội với người mà mình không nên đắc tội, tao muốn bọn mày chết như thế nào là phải chết như thế đó. Dám đánh tao, mày có biết người đứng sau lưng tao là nhà họ Lưu ở thủ đô không hả.”