CHƯƠNG
Lý Trạch Hoa nói xong thì lại bò qua liếm nước bọt, y như là một con chó.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá vào lồng ngực của Lý Trạch Hoa, âm thanh xương cốt vỡ vụn lập tức vang lên.
Lý Trạch Hoa bay ra ngoài, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn cả nội tạng vỡ nát.
Lý Trạch Hoa ngã xuống đất, cánh tay bị co giật, hai chân giãy giụa, cuối cùng, hoàn toàn bất động.
Lý Trạch Hoa chết rồi, mở to hai mắt, toát ra vẻ sợ hãi cùng cực.
“Đem thi thể của Lý Trạch Hoa làm như một món quà tặng cho nhà họ Lý, nói với người nhà họ Lý, hôm nay là ngày thứ tư.”
Nói xong, Vương Bác Thần liền dặn dò Tư Lam một vài việc, rồi sau đó về nhà.
…
“Lý Thành, đây là món quà đầu tiên của anh Vương tặng cho nhà họ Lý các người.”
Canh Phong nhét thi thể của Lý Trạch Hoa vào trong sân nhà họ Lý.
“Cháu trai của ông…”
Lý Thành nhìn thi thể của cháu trai, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
Đau đớn.
Đau đến tê tâm liệt phế.
Đau đến nỗi linh hồn muốn nổ tung.
Đứa cháu trai mà ông ta cưng chiều nhất, là cục thịt trong lòng ông ta.
Từ nhỏ đã bồi dưỡng để trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lý.
Bây giờ chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.
“Cậu muốn chết!”
Lý Kiệu gào thét.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, giống như là muốn ăn thịt người.
Hốc mắt của ông ta mở to, đến nỗi như sắp nứt ra.
Giường như lửa giận thiêu đốt cả tâm can ông ta.
Cháu trai cả của ông ta đã bị người khác giết chết.
Lý Kiệu giống như bị điên mà nhào về phía Canh Phong.
“Sống cho tốt đi, mạng của ông là của anh Vương.”
Canh Phong đạp Lý Kiệu bay ra xa, lạnh lùng nói: “Anh Vương kêu tôi nói với các người rằng ngày hôm nay là ngày thứ tư.”
Lý Kiệu phun ra một ngụm máu lớn, giống như là con chó chết nằm yên ở dưới đất, không thể động đậy.
“Mày là ai, tại sao phải giúp đỡ Vương Bác Thần?”
Trong mắt Lý Thành hằn lên tia máu, giống như là trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi.
Canh Phong lạnh lùng nói: “Ông không xứng để biết tên của tôi.”
“Giết nó.”
Lý Thành như một con sư tử nổi điên.
Thủ hạ nhà họ Lý lập tức lao ra bao vây Canh Phong.
“Người nhà họ Lý đúng là một đám heo ngu đần, ha ha ha.”