CHƯƠNG
Vương Bác Thần đã đắc tội với tất cả mọi người, ông ta chờ chính là lúc này.
Bắc Vinh Long vừa mở miệng, âm thanh của những người khác liền nhỏ dần.
Ông ta nhìn Vương Bác Thần, khí chất của người đứng đầu lúc này được bộc lộ, có thể ngồi vào vị trí phó thủ tướng một nước, cho dù có phải là ông ta vì tài nguyên chính trị mà bằng lòng làm chó cho nhà họ Vương thì ông ta cũng có được năng lực mà người thường không thể có.
Thân trên hơi nghiêng một chút, mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bức mãnh liệt, thản nhiên nói: “Triệu Hoa Cường – cục trưởng cục cảnh sát đến đây, cậu có ăn nói hùng hồn hơn thì làm sao, vẫn nên nói với ông ấy đi.”
“Cho dù cậu có thực lực của chiến thần, bây giờ chẳng có ai có thể cứu cậu.”
Triệu Hoa Cường, người phụ trách cục cảnh sát nước R đã đến rồi à, ông ta phụ trách tất cả các vấn đề an ninh ở thủ đô, quản lý toàn bộ cục cảnh sát nước R. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Ông ta đến đây, Vương Bác Thần nhất định phải chết.
Đám người nhìn Vương Bác Thần bản ánh mắt hận thù.
“Tên khốn nào lại dám to gan như thế, dám gây chuyện ở nhà họ Vương của thủ đô.”
Đúng vào lúc này, từng đội từng đội cảnh sát với súng ống đầy đủ đông đúc vọt vào trong, giống như đám mây đen trên trời, tạo thành sự uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.
Lập tức bao vây Vương Bác Thần.
Người đàn ông trung niên với gương mặt chữ điền uy nghiêm, dưới sự chen chúc của đám cảnh sát, ông ta mặc đồng phục xuất hiện.
Triệu Hoa Cường đến rồi.
Ông ta là người phụ trách cục cảnh sát nước R, sự xuất hiện của ông ta là đại diện cho pháp luật.
Nhưng mà ngày hôm nay ông ta xuất hiện ở đây hiển nhiên là còn có ý khác.
“Cục trưởng Vương đã đến, cho dù Vương Bác Thần là chiến thần thì cậu ta cũng không có cách nào ra tay với tổng cảnh trưởng Vương, tổng cảnh trưởng Vương đại diện cho pháp luật ở nước R chúng ta, láo xược với ông ấy là đồng nghĩa với việc xem thường luật pháp nước R.”
“Đó là đương nhiên rồi, nếu như Vương Bác Thần biết điều, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi mọi người, vậy thì còn có thể chịu khổ ít một chút.”
“Quan tâm sự sống chết của cậu ta làm gì, không phải là đến bây giờ nhà họ Vương còn chưa ra mặt à, bọn họ căn bản không xem trọng đứa con riêng Vương Bác Thần này đâu.”
Có người khịt mũi nói: “Đối với loại quái vật khổng lồ như nhà họ Vương, cho dù đứa con riêng Vương Bác Thần này là chiến thần thì sao chứ, nhà họ Vương đâu có thèm. Trừ phi Vương Bác Thần là thần chủ, chắc chắn lúc đó nhà họ Vương sẽ ra mặt cho Vương Bác Thần.”
“Thần chủ hả? Vương Bác Thần cũng xứng à? Ông Trương à, cơm có thể ăn bậy, nhưng mà không được nói lung tung, ông dám lấy cái thằng Vương Bác Thần này so sánh với thần chủ à? Cậu ta còn không xứng để xách giày cho thần chủ nữa kìa.”
Sau khi Triệu Hoa Cường xuất hiện, bầu không khí vốn dĩ nặng nề lập tức thả lỏng hơn một chút.
Triệu Hoa Cường là người đại diện cho luật pháp nước R, bọn họ không tin là Vương Bác Thần lại dám đối nghịch với toàn bộ nước R.
“Phó thủ tướng Bắc, tướng quân Trình, hai người quản lý ở đây, vậy mà cũng có người dám gây chuyện à?”