CHƯƠNG
Đây là hoàn toàn chọc giận nhà họ Vương rồi, không những chọc giận nhà họ Vương, đồng thời còn đắc tội với ông trùm của Binh bộ nước R.
Các ông lớn của Binh bộ hiện nay, ít nhiều cũng có dây dưa quan hệ với lão chiến thần của nhà họ Vương. Trước khi những chiến thần hiện nay của nước R xuất hiện, lão chiến thần của nhà họ Vương chính là quân hồn của nước R, chính là tín ngưỡng của tướng sĩ nước R.
Nhưng bây giờ, bị đứa con riêng Vương Bác Thần này đập rồi!
“Đủ chưa? Vương Kinh Hồng? Vương Hạo?”
“Tận mắt nhìn vinh quang của nhà họ Vương các người bị đập nát dưới chân các người, trong lòng có cảm giác gì?”
“Đây chính là vinh quang mà các người lấy làm kiêu ngạo, tôi hiện nay đập nát nó ở dưới chân của các người, giẫm cả nhà họ Vương của các người dưới đất, cảm thấy như nào?”
Vương Bác Thần tức giận nhìn đám người của nhà họ Vương.
Hôm nay, anh là đến giẫm đạp nhà họ Vương!
Là trả lại mọi sự nhục nhã mà năm đó mẹ phải chịu cho nhà họ Vương!
Giờ phút này, anh đã đợi quá lâu rồi!
Nhưng mẹ của anh ngay cả cơ hội nhìn thời khắc này cũng không có rồi!
Đứa trẻ của năm đó, đứa trẻ bị tất cả mọi người của nhà họ Vương mắng là đồ con hoang đó, trở về rồi!
Đứa trẻ năm đó thấy mẹ bị đánh ngất đi chỉ có thể quỳ ở trong màn mưa khóc cầu xin, anh, trở về rồi!
Anh, mang theo hận ý vô tận trở về rồi!
Anh, mang theo lửa giận ngút trời trở về rồi!
Anh trở về, để đòi lại công bằng cho mẹ!bg-ssp-{height:px}
Anh trở về, để an ủi linh hồn trên trời của mẹ!
Anh vừa tới thì giẫm vinh quanh chí cao vô thượng của nhà họ Vương ở dưới chân.
Mà đây chỉ là vì bước đầu tiên để đòi lại công bằng cho mẹ!!
“Đồ con hoang, cậu đáng chết!!”
Nhìn tấm biển vỡ tan dưới đất, Vương Kinh Hồng sững người rất lâu, giống như linh hồn xuất khiếu, đơ như tượng gỗ.
Mãi tới lúc này mới phản ứng lại.
Vinh quanh mà nhà họ Vương lấy làm kiêu hãnh, bị đứa con hoang Vương Bác Thần này giẫm ở dưới chân!!
“Đáng chết ư? Ha ha.”
Trong mắt của Vương Bác Thần tràn ngập tơ máu, bỗng nhiên đanh giọng gầm lên: “Ở trong mắt những người quyền quý cao cao tại thượng của các người, ai cũng đáng chết, mẹ tôi đáng chết, tôi đáng chết, ngay cả con gái tôi cũng đáng chết! Vậy các người thì sao? Các người có đáng chết hay không?”
Vương Bác Thần giống như ác ma chui ra từ địa ngục, cười một cách u ám: “Lão già, tôi đời thời khắc này đã rất lâu rồi, tôi đã đợi tròn năm rồi! Món nợ mà các người nợ chúng tôi, nên trả rồi!”
“Vương Kinh Hồng! Vương Hạo!”
“Trả nợ đi!”