CHƯƠNG
“Sau đó thì sao?”
Vương Bác Thần giễu cợt nhìn Vương Hạo.
Vương Hạo sững người, ông ta không ngờ, con trai của mình lại không hề quan tâm.
Ngay cả quốc chủ cũng đích thân tới, nhưng Vương Bác Thần vẫn rất điềm nhiên.
“Ở trước mặt mọi người quỳ xuống nhận lỗi cho tôi, tự phế tu vi, để lại con gái của cậu ở nhà họ Vương, cậu có thể sống.”
Vương Hạo đã trấn định không ít, ông ta cảm thấy Vương Bác Thần lúc này đã tới đường cùng rồi: “Nếu cậu vẫn cố chấp như vậy, chỉ có một con đường chết.”
“Ổ? Vậy sao?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Vương Hạo.
Mà lúc này, một ông lão tóc bạc trắng, lại rất khỏe khoắn từ trên xe bước xuống.
Thần sắc của tất cả mọi người trở nên nghiêm nghị, tràn ngập cung kính. Ngay cả những người như Hồ Quốc Trụ cũng ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ!
Lão Soái, là người đứng đầu trong chiến thần thế hệ thứ hai!
Đám người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh lũ lượt đi theo đằng sau quốc chủ Hàn Đỉnh, nghênh tiếp Lão Soái.
Ánh mắt của Bắc Vinh Long rất phức tạp, ông ta và Trình Lâm nhìn nhau, chỉ biết cười khổ.
Bây giờ chỉ có hai người bọn họ mới biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần là thần chủ. Cũng chỉ có hai người bọn họ mới ý thức được, người mà nhà họ Vương lúc này gọi tới có thân phận càng cao, người đó chết sẽ càng thảm!bg-ssp-{height:px}
Gọi Lão Soái tới, chỉ có thể trở thành bùa đòi mạng của nhà họ Vương!
Nhưng hai người bọn họ không dám nói, cũng không có cơ hội nói.
Người bây giờ giao phong là quốc chủ, hai người bọn họ đâu có tư cách mở miệng.
“Lão Soái đến rồi, sự việc cuối cùng cũng phải có kết quả.”
“Đứa con riêng Vương Bác Thần này bây giờ cho dù là chết, cũng có thể kiêu ngạo rồi, có thể dựa vào sức một người, khiến nhiều nhân vật lớn như vậy lần lượt ra sân, cũng coi như là vô tiền khoáng hậu.”
Có người thương tiếc nói: “Có chút đáng tiếc, Vương Bác Thần có mối quan hệ như này lại có chút không biết tốt xấu. Vừa rồi cậu ta nếu đồng ý yêu cầu của ông cụ Vương, trở về nhà họ Vương, nói không chừng sẽ nhận được sự coi trọng của nhà họ Vương. Nhưng cậu ta vậy mà chọn lấy trứng chọi đá, thật là không biết sống chết.”
Có người mỉa mai nói: “Nhà họ Vương, đó là nhà mà Vương Bác Thần cậu ta có thể lay động được sao? Ngay cả quốc chủ cũng kiêng kỵ.”
“Lão Soái, ngài phải làm chủ cho nhà họ Vương tôi.”
Lão Soái vừa xuống xe, Lưu Tư Kì đã xông tới, trực tiếp quỳ ở trước mặt Lão Soái, như một oán phụ mà túm quần của Lão Soái mà gào khóc.
“Con trai của tôi bị đứa con riêng Vương Bác Thần đó giết, bây giờ Vương Bác Thần còn muốn giết Vương Hạo chồng của tôi, đám người quốc chủ đều giúp đứa con riêng đó, tất cả mọi người đều đang ức hiếp nhà họ Vương chúng tôi. Lão Soái ngài phải làm chủ cho nhà họ Vương chúng tôi.”