CHƯƠNG
Tâm trạng của mọi người nhà họ Vương cũng theo thế tay của Lão Soái mà dần dần hạ xuống, thở phào.
Nhưng vào lúc này, Hàn Đỉnh bình tĩnh nói: “Lão Soái, ngài không thể giết cậu ta, nếu không ngài chính là kẻ vong ơn phụ nghĩa đấy.”
Đám người Vương Kinh Hồng bỗng sửng sốt.
Trái tim của hai anh em Lưu Tư Kì và Lưu Niên đập thình thịch.
Có ý gì?
Bắc Vinh Long và Trình Lâm cả người run rẩy, lưỡi đao này cuối cùng sắp giáng xuống rồi sao?
Sự mỉa mai trên mặt Hồ Quốc Trụ càng đậm!
Vở kịch hay này, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!
Người của năm đại gia tộc thế phiệt và hai đại thế gia, hai mắt co rút, lập tức nhìn chằm chằm Vương Bác Thần!
Lão Soái nhíu mày nhìn sang Hàn Đỉnh, nếu Hàn Đỉnh dám nói một câu giả dối, hôm nay ông ta có thể đánh tàn Hàn Đỉnh!
Cho dù liên hợp với các gia tộc khác, lập quốc chủ khác, cũng không phải là không thể!
Hàn Đỉnh bất lực thở dài, nói: “Lão Soái, Bác Thần chính là thần chủ.”
“Là do Bác Thần kéo dài mạng cho ngài!”
Hử?
Quốc chủ Hàn Đỉnh nói, như một mặt hồ phẳng lặng bị một viên đá ném xuống, ùm một tiếng, khiến cho tất cả mọi người ngơ luôn.
Có ý gì chứ?bg-ssp-{height:px}
Thần chủ?
Ai là thần chủ?
Vương Bác Thần là thần chủ?
Quốc chủ đang nói đùa đúng không?
Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ?
Anh còn trẻ như vậy, còn chưa đến tuổi mà?
Thần chủ chưa đến tuổi?
Nói đùa gì vậy!
Chẳng buồn cười chút nào cả!
Quốc chủ chỉ vì giữ lại Vương Bác Thần mà không biết xấu hổ như vậy sao?
Nhất thời, vô vàn nghi hoặc thoáng hiện lên trong lòng mọi người.
Không ai dám tin đây là sự thật.
Cũng không ai dám thừa nhận đây là sự thật, nếu Vương Bác Thần là thần chủ, vậy trước đó bọn họ nói những lời đó thì sao? Lại uy hiếp thần chủ ngay trước mặt thần chủ?
Ra lệnh cho thần chủ uy hiếp thần chủ?