CHƯƠNG
Trần Phong bị dọa sắc mặt tái nhợt, buổi hôn lễ, em trai bị giết, Hồ Lãm bị đánh gãy tay chân dùng ánh mắt kính sợ nhìn Vương Bác Thần, anh ta lâp tức hiểu rõ mọi thứ.
Lúc đó, anh ta đứng bên cạnh Hồ Lãm, anh ta biết rất rõ loại sợ hãi trong mắt Hồ Lãm.
Trần Phong run rẩy cả người.
Vương Bác Thần thật sự là thần chủ, tin tức ở dinh thống đốc gạt người, là vì để đào hố cho mình.
Mà kẻ thù của Vương Bác Thần chỉ có nhà họ Lý, vậy thì nếu như tin tức Vương Bác Thần đỡ đạn cho thần chủ là giả, vậy thì Vương Bác Thần đang đào hố cho nhà họ Lý.
Ôi trời ơi, Vương Bác Thần là thần chủ, mình đã đắc tội với cậu ta rồi.
Mình đắc tội với thần chủ!
Trần Phong bị dọa đến trợn trắng mắt, trực tiếp ngất xỉu.
“Bác Thần, mặc dù anh đã cứu được thần chủ, nhưng mà thần chủ lại cho chúng ta một hôn lễ lớn như thế, trên cơ bản ân tình đã dùng hết rồi, bây giờ thư ký Tư lại giúp chúng ta, chắc chắn anh phải nhớ tình cảm của người ta đó, chúng ta tìm thời gian mời thư ký Tư ăn một bữa cơm đi.”
Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói.
Vương Bác Thần nghe vậy thì cười một tiếng: “Thư ký Tư thích bênh vực người yếu, là do Trần Phong đã đâm vào họng súng, nếu như Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì chúng ta tìm cơ hội mời cô ấy dùng cơm.”
Triệu Thanh Hà nhẹ gật đầu.
Con người phải có qua có lại, lấy oán trả ơn chỉ có thể trở thành kẻ thù.
Cô nhìn người trong hội đấu thầu.
Những gia tộc có thể đến đây tham gia đấu thầu ít nhất đều là từ gia tộc trung tầng nhị lưu ở Hà Châu trở lên.
Tài sản thấp hơn ba nghìn tỷ thì không có tư cách vào đây.
Ngồi giữa nhóm đại lão, Triệu Thanh Hà lo sợ bất an.
“Thần chủ đến Hà Châu đây chính là vinh hạnh cho Hà Châu chúng ta, món quà trong hôn lễ vậy mà lại tặng cho người khác, lần này đúng lúc tôi có chuẩn bị quà, nếu không thì trông bất kính với thần chủ quá.”
“Chứ còn gì nữa, không ngờ hôn lễ lại là thần chủ vì trả ân tình, thần chủ đúng là có tình có nghĩa. Có điều là cái tên Vương Bác Thần đó không biết tốt xấu gì hết, lần này tôi mang vật tổ truyền của nhà tôi đến đây làm quà, các người chuẩn bị quà gì vậy?”
“Tôi chuẩn bị…”
Nghe thấy cuộc đối thoại của những người xung quanh, Triệu Thanh Hà căng thẳng sắp khóc lên, cô thấp giọng nói: “Em đã kêu anh chuẩn bị quà rồi, bây giờ thì hay rồi đó, chúng ta không có quà, phải làm sao bây giờ đây?”
“Triệu Thanh Hà?”
Ngô Tranh Vanh cậu cả nhà họ Ngô nhìn thấy Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, sắc mặt khó coi bước tới.
“Nhà họ Triệu các người chỉ là một gia tộc tam lưu, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, sao các người có thể vào đây?”
Nam Cung Vũ, cậu cả nhà họ Nam Cung nhấp một ngụm trà, âm dương quái khí nói: “Không phải là loại vô liêm sỉ sử dụng ân tình của thần chủ đó chứ, cũng chỉ là người đỡ đạn cho thần chủ mà thôi, thế mà lại quên mất ơn nghĩa, đúng là vô liêm sỉ mà.”