CHƯƠNG
Bọn họ ngay cả tư cách để Vương Bác Thần dẫm cũng không có!
Khó trách, Vương Bác Thần vẫn luôn chẳng thèm liếc bọn họ, thì ra bọn họ căn bản chẳng có tư cách, là bọn họ không xứng!
Nhưng bọn họ, lại không biết sống chết cứ liên tiếp đâm lên…
“Thần chủ vốn không định để ý tới chúng ta, là chính chúng ta tìm đường chết…”
Trong lòng Bắc Thanh Long và Trình Lâm, chỉ còn lại ý nghĩ như vậy, vô cùng đau xót.
Ý đồ của nhà họ Vương là muốn sửa lại sai lầm này, thần chủ sẽ tha thứ cho nhà họ Vương sao?
Vương Hạo nửa chết nửa há miệng th ở dốc đi ra, muốn nói gì đó, nhưng ông ta bị Vương Bác Thần đánh cho một cái nửa chết nửa sống, ngay cả một câu cũng chẳng cất lên được.
Nhưng những tự trách, áy náy, nước mắt rơi từ khóe mắt ông ta thì đều có thể thấy được.
Vương Hạo ông ta hối hận rồi!
Nhưng hiện giờ hối hận thì hình như chậm mất rồi.
Người nhà họ Vương không ai dám lên tiếng, ông lão nhà họ Vương quỳ trên mặt đất, chờ Vương Bác Thần đáp lại.
Lão Soái cũng trông mong nhìn Vương Bác Thần, nếu trước đó ông ta không ra lệnh ra tay với Vương Bác Thần, vậy thì ông ta có thể khuyên nhủ một chút.
Nhưng Vương Bác Thần cứu mạng ông ta, ông ta lại suýt chút nữa lấy oán trả ơn, khiến cho ông ta rất xấu hổ, không có cách nào mở miệng.
Mà hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh, Hàn Đỉnh không mở miệng, bọn họ cũng không mở miệng.bg-ssp-{height:px}
Hiện tại người duy nhất có tư cách khuyên nhủ Vương Bác Thần, chỉ còn lại quốc chủ Hàn Đỉnh.
Nhưng Hàn Đỉnh không mở miệng, nên cũng chẳng ai có cách gì.
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Vương quỳ dưới đất, tất cả thù hận, tất cả cảm xúc, tất cả phẫn nộ và không cam lòng, cuối cùng chỉ gom lại thành một câu: “Nhà họ Vương các người, không xứng quỳ trước mẹ tôi!”
Lời nói của Vương Bác Thần, làm Vương Kinh Hồng thật trầm xuống, cũng làm chờ mong trong mắt Lão Soái hoàn toàn dập tắt.
Nếu như Vương Bác Thần có thể quay lại nhà họ Vương, như vậy nhà họ Vương do sư phụ lập ra, sẽ vô cùng huy hoàng.
Đáng tiếc, tất cả những thứ vốn thuộc về nhà họ Vương này, đều bị hai tên ngốc Vương Kinh Hồng và Vương Hạo làm hỏng hết!
Lão Soái hận không thể bóp cht tươi hai người này.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Lão Soái lạnh như băng nói: “Nhà họ Vương, người nào tham gia âm mưu của Lưu Lý Kì, giết không tha! Vương Hạo cấm túc, đến chết cũng không được ra khỏi nhà họ Vương! Vương Kinh Hồng hoa mắt ù tai vô năng, tội khó thoát, phạt ông đi tảo mộ Lý Kì, đến lúc nào nhận được tha thứ thì mới kết thúc.”
Hàn Đỉnh âm thầm nhìn Lão Soái.
Lão bất tử này, quả nhiên là có tình cảm sâu sắc với nhà họ Vương.
Lão Soái trừng mắt với Hàn Đỉnh, cũng lười phản ứng lại, sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Tên nhóc này, ngay cả mình mà cũng dám gạt, làm ông đây bị xấu mặt như vậy, xem ra nên chỉnh đốn một trận rồi.