CHƯƠNG
“Đội trưởng Châu mau mang hai người này đi đi, bọn họ…”
Ngô Tranh Vanh còn chưa nói xong thì đội trưởng Châu đã kịp phản ứng lại, đánh vào mặt anh ta một cái, tức giận nói: “Ngay cả thần… Bác Thần mà cậu cũng dám sỉ nhục, còn kiếm chuyện ở đây, đưa đi cho tôi.”
Ngô Tranh Vanh phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh Vương, cô Triệu, để tôi xử lý người này cho, làm hai người sợ hãi rồi.”
Đội trưởng Châu run sợ trong lòng mà nói, sau đó nhìn Nam Cung Vũ.
Mẹ nó chứ!
Dám khiêu khích thần chủ và phu nhân, chán sống rồi.
Đội trưởng Châu lại bình thản tát hai cái lên trên mặt Nam Cung Vũ.
“Lại dám gây chuyện ở đây, có vẻ như là cậu không muốn sống rồi.”
Nam Cung Vũ bị đánh miệng đầy máu tươi, sợ đến choáng váng, vội vàng quỳ xuống muốn xin lỗi, lại bị đội trưởng Châu đạp một cú ngã lăn quay: “Cậu cũng xứng quỳ với anh Vương?”
Nói xong thì mang Ngô Tranh Vanh đi.
Nam Cung Vũ khó khăn thở rít một hơi, vẻ mặt hoảng sợ.
Người bị mang đi lại là Ngô Tranh Vanh.
Chẳng lẽ vẫn còn chưa dùng hết ân tình của thần chủ nữa à, bọn họ đã hiểu sai tin tức ở bên phía dinh thống đốc truyền tới rồi ư?
Không thể nào, hàm ý trong tin tức ở dinh thống đốc chính là thần chủ đang bày tỏ mình đã trả nợ ân tình xong rồi.
Đúng vậy, chắc chắn bọn họ đối xử với Vương Bác Thần ở trước mặt nhiều người như thế là đánh vào mặt thần chủ, cho nên thần chủ muốn âm thầm xử lý Vương Bác Thần.
Dù sao thì hôn lễ ấy phô trương quá mức, hoàn toàn dùng tên tuổi của thần chủ.
Chắc chắn là như vậy.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Vũ lập tức trở nên hưng phấn.
Sau khi trở về chỗ, Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng thở ra, cô thấp giọng nói: “May mắn là chúng ta đi vào đây cùng với thư ký Tư, nếu không thì phiền phức lớn rồi.”
Vương Bác Thần cố nén cười, nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Phải cảm ơn thư ký Tư thật đàng hoàng.”
Triệu Thanh Hà lại giận dỗi trách móc: “Em đã nói là chuẩn bị quà, anh lại không chuẩn bị, giờ thì hay rồi, người khác đều có quà tặng, chỉ có chúng ta là không có.”
Vương Bác Thần an ủi: “Anh cảm thấy là thần chủ ghét nhất tặng quà.”
“Còn nói bậy nữa, đều là tại anh.”
Lòng Triệu Thanh Hà nóng như lửa đốt, bởi vì tất cả mọi người đều chuẩn bị quà, cô nghe lời Vương Bác Thần cho nên không có chuẩn bị.
Trong tình huống như thế này, người bình thường đều sẽ lo lắng suy nghĩ.
“Hừ hừ, đừng có tưởng là các người theo đuôi thư ký Tư vào đây thì có thể có được dự án.”
Nam Cung Vũ ai oán nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, anh ta bị ép phải quỳ xuống trong hôn lễ, lúc nãy lại bị đánh vào mặt trước mặt công chúng, làm sao anh ta có thể cam lòng.
Nhưng mà lúc này Tư Lam bước ra từ phía sau sân khấu lên tiếng tuyên bố: “Tôi là Tư Lam, thư ký của thần chủ, tạm thời phụ trách việc quản lý chiến khu Giang Nam.”