CHƯƠNG
“Chúng ta đi thôi.”
Trần Ngọc oán hận nhìn đám người nhà họ Triệu, tất cả ảo tưởng của bà ta đã hoàn toàn tan vỡ.
“Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống nổi.”
Vương Bác Thần ôm Triệu Thanh Hà, ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn người bà cụ Triệu, giọng nói rét lạnh: “Bà già kia, sau này có cầu xin Thanh Hà làm cái gì thì tất cả các người đều phải quỳ xuống mà cầu xin, đến lúc đó tôi muốn xem các người còn có thể cao cao tại thượng như vậy không.”
“Cậu nói cái gì chứ, muốn chết có phải không?”
Triệu Húc muốn kêu người đánh bọn họ.
“Để bọn họ đi đi.”
Bà cụ Triệu từ tốn nói: “Mấy con chó rách nát mà thôi, chuyện quan trọng nhất hiện tại là có thể ký hợp đồng dự án thành phố mới, Húc, cháu lập tức đến đó đi.”
“Hồng liên lạc với công ty chuyển nhà, chúng ta dọn đến biệt thự khu Thiên Phủ.”
…
“Mẹ sao vậy, có phải là Vương Bác Thần chọc giận mẹ rồi không, để con hỏi tội chú ấy.”
Dao Dao chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại thành nắm đấm.
Nhìn thấy con gái, ánh mắt Triệu Thanh Hà bừng sáng.
Vì con gái, mình phải kiên cường mới được.
“Bây giờ phải làm sao đây, món nợ ba trăm tỷ đến lúc nào thì chúng ta mới có thể trả nổi?”
Trần Ngọc đỏ hồng cả mắt, hung hăng chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắt: “Đều là do cậu đưa ra chủ ý hại cả nhà chúng tôi thê thảm như thế, cậu cút đi cho tôi.”
Dao Dao bị dọa sợ, nhỏ giọng nói: “Bà ngoại ơi, không thể mắng người được.”
Vương Bác Thần cưng chiều vuốt ve cái đầu nhỏ của Dao Dao, an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đây là chuyện tốt, sau này Thanh Hà không còn bị nhà họ Triệu kìm hãm nữa, món nợ của công ty Hoa Nguyên có thể được giải quyết nhanh chóng thôi. Hơn nữa, dự án thành phố mới là của thư ký Tư giao cho Thanh Hà, mà không phải là nhà họ Triệu.”
“Cậu có ý gì?”
Ban đầu, Trần Ngọc tức giận muốn mắng to, bây giờ lại ngẩn người.
Triệu Thanh Hà cũng nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Dự án thành phố mới chỉ nhận một mình Thanh Hà, ai cũng không thể có được nó, có dự án thành phố mới còn lo lắng khoản nợ của công ty Hoa Nguyên không thể được giải quyết à?”
Triệu Thanh Hà không nghĩ tới là mình ngốc như thế, cô cười khổ: “Nhưng mà Triệu Húc đã đi ký hợp đồng rồi.”
Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, ngoại trừ em ra, cho dù thiên vương lão tử đến đó cũng vô dụng thôi. Thanh Hà, dựa vào năng lực của em, công ty Hoa Nguyên rất có triển vọng, đây chính là số vốn khởi nghiệp của ba mà.”
Nghe thấy Vương Bác Thần thề son sắt như vậy, Trần Ngọc nhỏ giọng nói: “Nếu Triệu Húc ký hợp đồng thành công, vậy thì cậu mang con gái của cậu cút ra ngoài đi, tôi sẽ không mềm lòng nữa đâu.”
Dao Dao chu chu cái miệng nhỏ, nắm lấy vạt áo của Trần Ngọc mà lắc lắc, giọng nói mềm mại: “Bà ngoại ơi, đừng có đuổi Dao Dao đi mà, Vương Bác Thần không gạt người đâu, cháu tin tưởng ông ấy.”