CHƯƠNG
Trước kia lúc con trai thứ hai còn sống quản lý tập đoàn, tài sản đếm không hết, bà ta chỉ cần ra vẻ uy phong là được rồi.
“Con cũng đừng có tức điên như thế, trước kia thằng hai đều tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Ý mẹ nói là con không bằng thằng hai à, đừng có quên là ai nuôi mẹ.”
Triệu Long thở hổn hển nói: “Bây giờ mẹ đi tìm Triệu Thanh Hà và cầu xin đi, Triệu Thanh Hà mềm lòng, mẹ cầu xin thì nó sẽ đồng ý ngay.”
Bà cụ Triệu cẩn thận nói: “Con đừng có nóng giận, phải chú ý sức khỏe, để mẹ gọi điện thoại.”
“Nếu như chuyện này mà không giải quyết được thì mẹ đi mà sống với gia đình Triệu Thanh Hà đi.”
Triệu Long hừ lạnh một tiếng, không thèm hỏi bệnh tình của bà cụ mà đã đi rồi.
Lần này, lớp ngụy trang trên mặt bà cụ Triệu hoàn toàn mất hết.
Một khắc trước còn diễu võ dương oai đuổi gia đình Triệu Thanh Hà đi.
Bây giờ lại muốn đi cầu xin người khác, mặt bị đánh vô cùng đau.
Đứa con trai cả mà bà ta cưng chiều nhất lại không quan tâm đến sự sống chết của bà ta, kêu bà ta mang bệnh đi cầu xin người khác, cũng là đáng đời.
Bà ta vừa bấm điện thoại gọi cho Triệu Thanh Hà, còn chưa nói hai câu thì đã bị cúp máy.
Tiếp tục gọi, lại bị tắt máy.
Tắt máy rồi?
Bà cụ Triệu hoảng hốt.
Gọi cho Trần Ngọc, cũng tắt máy như vậy.
Bà cụ Triệu bắt đầu gấp gáp, tự mình chạy đến nhà.
“Bà nội gọi điện thoại tới kêu con đến nhà họ Hồ cầu tình, đi ký dự án thành phố mới thay cho nhà họ Triệu.”
Triệu Thanh Hà tức giận không thôi.
Bọn họ xem mình là cái gì?
Giẻ lau à?
Không cần dùng thì vứt bỏ?
Trần Ngọc thở phì phò: “Đóng góp cho gia tộc nhiều như thế, chẳng những không thưởng cho, ngược lại còn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, làm cho chúng ta phải gánh vác một món nợ ba trăm tỷ, không có ai bắt nạt người khác như thế.”
Trần Ngọc tức giận không thể kiềm chế được, nghiến răng nói: “Tắt hết tất cả các điện thoại đi, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Vương Bác Thần kinh ngạc nhìn mẹ vợ, quả nhiên không có một người mẹ giữ của nào là dễ chọc.
“Gia đình chúng ta hiếm khi mới ra ngoài ăn một bữa cơm, đến Hoa Khai Phú Quý đi, để con dẫn mọi người đi ăn bữa tối, đồ ăn ở đó ngon lắm.”
Vương Bác Thần ôm Dao Dao rồi nói.
Trần Ngọc châm chọc: “Cậu tưởng mình là ai chứ, cái miệng đó của cậu xứng ăn ở Hoa Khai Phú Quý à? Một bữa cơm ở đó có giá từ mười lăm triệu, cậu không xem xem mình nghèo hèn tới cỡ nào. Tôi nói cho cậu biết, không có nhà không có xe, đừng có mơ mà kết hôn với con gái của tôi.”
Dao Dao ghé vào bên tai Vương Bác Thần, nhỏ giọng thì thầm: “Bà ngoại chỉ hù dọa người ta thôi, cháu với lại mẹ không cần xe không cần nhà đâu.”