CHƯƠNG
Lúc này, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi đi đến, mặt trắng không râu, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, hoàn toàn chính là một người đàn ông trung niên đẹp trai.
Ông ta chính là con trai Trần Trạch Khôn của Tưởng Mẫn.
“Tốt.”
Tưởng Mẫn cũng không thèm để ý đến tên Trần Vinh ngu xuẩn kia, thản nhiên nói: “Việc cần làm bây giờ là giải quyết đám người Trần Ngọc này, người đến rồi chứ?”
Trần Trạch Khôn gật đầu nói: “Người của ba đã đến rồi, sẽ mang bọn họ đi. Chỉ là nếu không xử lý ổn thỏa lão già gãy chân kia, con lo lắng sẽ động chạm đến giới y học.”
Tưởng Mẫn lộ vẻ tàn nhẫn, không hề để ý nói: “Ông ta nói ông ta là Hoa Mạnh Trường, còn nói Trần Quốc Vinh chết vì trúng độc, rõ ràng là nói bậy nói bạ, loại người này không thể giữ lại, tránh cho người ta đồn đại không hay.”
Trần Trạch Khôn đồng ý nói: “Con cũng nghĩ như vậy, thuyền đã chuẩn bị xong, chờ đến vùng biển quốc tế, muốn giết bọn họ thế nào cũng được. Mặt khác, bên chỗ ba nói trước mắt ông ấy không tiện ra tay, chuyện bên này mẹ cứ xử lý là được.”
Tưởng Mẫn cười lạnh lùng, nói: “Bây giờ mang đi luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Tưởng Mẫn độc ác khiến trong lòng Mộc Lai lạnh lẽo.
Bà già này thật sự độc ác, cắm sừng người ta thì thôi đi, bây giờ còn thay mận đổi đào, muốn khiến nhà họ Trần tuyệt hậu!
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Mình độc ác nhất cũng chỉ là muốn dạy đỗ đám người Vương Bác Thần một trận, để bọn họ biết Mộc Lai mình cao quý hơn bọn họ vô số lần!
Mà bà già này vừa ra tay đã muốn mạng người ta!
Mẹ nó quá độc ác!bg-ssp-{height:px}
“Mộc Lai.”
Tưởng Mẫn nhìn về phía Mộc Lai.
Tiếng gọi này suýt nữa khiến Mộc Lai hoảng bay hồn, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ Tưởng Mẫn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ cứ căn dặn.”
Tưởng Mẫn thản nhiên nói: “Cậu đi theo bọn họ, phải tận mắt nhìn thấy đám người Trần Ngọc chết mới được trở về.”
Mẹ nhà bà, bà già chết tiệt, sao bà không cho con trai của bà đi!
Nếu chụp mấy thứ bẩn thỉu này lên đầu ông đây, vậy cả đời ông đây cũng đừng mong trở mình!
Bà nghĩ cũng hay lắm, cho con bà hái quả ngọt sạch sẽ, bắt ông đây đi làm công việc bẩn thỉu!
Mẹ nó bà muốn giết người diệt khẩu chứ gì!
Trong lòng Mộc Lai ôm một bụng tức, ông ta cũng không phải kẻ ngu, rõ ràng bà già này muốn ông ta ôm mọi trách nhiệm, cho dù sau này bị người ta phát hiện cũng chỉ cần ném ông ta ra là được.
Nhưng ông ta không dám thể hiện ra ngoài, bây giờ chỉ cần ông ta để lộ chút xíu không vui nào, tin chắc rằng Tưởng Mẫn sẽ chôn sống ông ta.
“Mẹ, để Mộc Lai đi không tốt lắm đâu? Lỡ như sau này xảy ra chuyện gì, vậy Mộc Lai xong rồi.”
Mãi đến lúc này, cuối cùng Trần Hương Lan cũng phản ứng lại.