CHƯƠNG
“Được thôi.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói.
Quản lí sảnh nhanh chóng gọi điện thoại.
“Dám gây chuyện ở địa bàn của chúng ta, tên là gì, kéo ra ngoài chôn đi.”
Tâm trạng của Canh Phong rất không vui.
Anh ta vốn là hộ vệ của thần chủ, nhưng mà bởi vì nhà họ Hồ cho nên không có tư cách đi cùng với thần chủ.
Vừa mới nghe thấy có người gây chuyện thì lập tức nổi giận vô cùng.
Quản lí sảnh vội vàng nói: “Canh gia, nó nói nó tên là Vương Bác Thần, còn đánh cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn hôn mê rồi.”
“Đào cái hố đi, tôi đến đó thì… chờ đã, cậu nói người đó tên là gì chứ?”
Canh Phong đột nhiên kịp phản ứng lại.
“Vương, Vương Bác Thần.”
Canh Phong nhảy dựng lên tại chỗ, chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, trong đầu của cậu đều là bả đậu hả? Cậu lập tức quỳ xuống cho ông ngay, cầu xin anh Vương tha thứ, nếu như anh Vương không tha thứ thì tôi chôn sống cậu. Cái con lợn này, mẹ nó chứ, Tôn Minh đã chết chưa vậy? Nếu như chưa chết thì tôi chơi chết cậu ta để bồi tội với anh Vương.”
Canh Phong giận dữ hét lên, thiếu chút nữa là làm lỗ tai của quản lí sảnh bị điếc.
Quản lí sảnh trợn trắng mắt nhìn.
Người có thể khiến Canh gia nổi nóng đến mức không ngừng ngại giết cậu chủ nhà họ Tôn để đền tội…
Là người mà anh ta không đắc tội nổi.
Đầu gối của quản lí sảnh mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, mùi nước tiểu khai ngay ngáy trực tiếp truyền ra từ trong đũng quần anh ta.
“Anh anh Vương, tôi, tôi có mắt không tròng, mong anh…”
Quản lí sảnh bị dọa đến nổi ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp.
Vương Bác Thần không thèm quan tâm tới anh ta, ôm Dao Dao rồi nói: “Mẹ, Thanh Hà, làm mọi người mất hứng rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.”
Trần Ngọc kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao nhà họ Hồ lại sợ anh như vậy.
Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói: “Sau này anh đừng có đánh nhau nữa, chúng ta không thể trêu chọc những người này được đâu, may mắn đây là địa bàn của thư ký Canh, nếu không thì chúng ta đã không đi được rồi.”
Trần Ngọc kinh ngạc nói: “Nó quen với thư ký Canh hả?”
Triệu Thanh Hà đành phải kể lại một lần chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Hồng Trần.
Trên thực tế, sau chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần thì Canh Phong đã bị thu hồi chức thư ký, nhưng mà Triệu Thanh Hà lại không biết.
Trần Ngọc tức giận nói không nên lời: “Tôi còn tưởng là cậu lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ là chó cậy gần nhà gà cạy gần chuồng mà thôi, cậu đừng có mà dùng ân tình của thần chủ vào việc đánh nhau. Bây giờ ân tình của thần chủ đều đã dùng hết rồi, đầu óc của cậu bị lừa đá hả?”
Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng to một trận.
Lúc này, Canh Phong lo lắng chạy tới.