CHƯƠNG
Cầu xin các người đừng có nói nữa.
Hai người một người là mẹ vợ của thần chủ, một người là vợ của thần chủ, kêu tôi phải tiếp lời sao đây.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Kinh doanh Hoa Khai Phú Quý thật đàng hoàng đi.”
Canh Phong kích động nói: “Tôi nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của anh Vương, mời mọi người vào trong, để tôi tự mình xuống bếp.”
Vương Bác Thần gật đầu, ôm lấy Dao Dao: “Tay nghề của Tiểu Canh khá là ổn, cho cậu ta chút mặt mũi nếm thử đi.”
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, kêu anh đừng có nói nữa.
Mặc dù Canh Phong đã không còn là thư ký của thần chủ nhưng mà cũng không phải là người mà gia đình chúng ta có thể trêu chọc.
Huống hồ gì người ta còn có ơn với gia đình mình.
Mà lúc này.
Bà cụ Triệu sắp điên lên rồi.
Nhà họ Hồ đã gửi văn kiện luật sư tới.
Mười hai giờ tối nay là kỳ hạn cuối cùng.
“Bà nội, điện thoại của hai mẹ con Triệu Thanh Hà vẫn còn đang tắt máy.”
Triệu Húc thở phì phò: “Bọn họ cố ý đó không chịu gặp nhà họ Triệu chúng ta, theo như con nghĩ thì dứt khoát thu hồi căn nhà của chú hai đi, xem bọn họ có còn dám phách lối nữa không.”
Triệu Hồng nói chen vào: “Bà nội, bà không nên trả cái con nhỏ đó lại, nếu không thì Triệu Thanh Hà nào dám không nghe lời bà.”
Bà cụ Triệu gõ cây gậy đầu rồng xuống đất: “Cứ chờ ở đây đi, bọn họ không có chỗ nào để đi đâu.”
Triệu Húc suy nghĩ rồi nói: “Bà nội, trước tiên chúng ta phải dỗ dành để bọn họ giải quyết nguy cơ cho gia tộc rồi lại thu hồi căn nhà này, để gia đình bọn họ ngủ đầu đường xó chợ, ghi nhớ cho thật lâu.”
Lúc này, gia đình Vương Bác Thần đã trở về.
Dao Dao đã ngủ thiếp đi trong ngực Vương Bác Thần.
Triệu Húc trực tiếp ngăn ở cửa, hùng hổ chất vấn: “Thím hai, Triệu Thanh Hà, các người thật sự lớn gan, ngay cả điện thoại của bà nội mà cũng dám không bắt máy, còn muốn để bà nội tự mình đến cái nơi chết tiệt của các người?”
Vương Bác Thần nhìn bà cụ Triệu, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, lần này các người quỳ gối mà cầu xin đi.”
Cái gì?
Kêu bà nội quỳ xuống?
Chưa tỉnh ngủ đúng không.
Thật là to gan!
Đám người giật hết cả mình.
Bà cụ chính là từ hy thái hậu ở nhà họ Triệu.
Triệu Thanh Hà là người hèn mọn không có địa vị ở nhà họ Triệu.
Bây giờ lại kêu bà cụ quỳ xuống với Triệu Thanh Hà?
Nói đùa cái gì vậy.
Không biết sống chết.
Thật sự có can đảm kêu mình quỳ xuống!