CHƯƠNG
Nội tạng xanh xanh đỏ đỏ của tên đầu trọc ở ngay bên cạnh ông ta, ông ta chỉ cảm thấy đũng quần ướt sũng.
Cả phân và nước tiểu.
Hai người còn lại sợ đến nỗi trợn trắng mắt, mỗi người bị đá một đá liền tỉnh dậy.
Nằm rạp ở dưới đất giống như là con chó chết.
“Báo cáo thần chủ, hai trăm binh lính doanh Vũ Tự đã phong tỏa nơi này, xin chỉ thị.”
Tư Lam toàn thân vũ trang cúi chào theo quân lễ.
Vương Bác Thần nói: “Đưa ra lệnh giới nghiêm, cứ chạy mất một người thì hỏi thăm một người.”
Anh Văn bị dọa ngồi liệt ở dưới đất, giống như là bị người khác rút cả hồn phách.
Thần chủ!
Cậu ta là thần chủ!
Mình đã bắt cóc con gái của thần chủ!
Mẹ mày chứ, Hàn Thiên Thành, mày chết không yên đâu.
“Con gái của tao đâu?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
“Con, con con gái của ngài đã bị bà Lý mang đi rồi.”
Anh Văn run rẩy nói một câu không hoàn chỉnh.
Chỉ là tên tuổi của thần chủ đã hù ông ta sợ đến vỡ mật.
Nếu như biết cô bé đó là con của thần chủ, có cho ông ta một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám bắt cóc.
Có một lính đặc chủng xông tới: “Báo cáo, đã bắt được bà Lý rồi, đã tìm được cô chủ nhỏ.”
“Vương Bác Thần.”
Dao Dao hoảng sợ vô cùng, giống như là một con thỏ nhỏ bị giật mình, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ sợ hãi, cẩn thận gọi một tiếng.
“Dao Dao, Dao Dao.”
Vương Bác Thần vội vàng chạy đến ôm lấy Dao Dao, đau lòng nói: “Không sao, không sao rồi.”
Chui vào trong ngực Vương Bác Thần, Dao Dao ôm chặt lấy cổ Vương Bác Thần rồi mới dám khóc lên.
“Ba ơi, con sợ, con sợ quá. Hu hu.”
Một tiếng “ba” này làm cho trái tim của Vương Bác Thần đau như muốn nứt ra.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi đầy mặt.
Có làm thế nào anh cũng không nghĩ tới con gái của mình lại mở miệng gọi ba vào tình huống như thế này.
Chết tiệt.
Dám đụng vào con gái của tôi, tôi sẽ cho các người biết cái gì được gọi là mùi vị của địa ngục.
Vương Bác Thần quay đầu lại, giống như là một kẻ điên với đôi mắt vằn vện tia máu: “Nói, ai sai các người làm vậy.”
“Là là là Hàn gia, Hàn Thiên Thành, cậu ta kêu chúng tôi làm như vậy, cậu ta đã tìm chúng tôi.”
Lúc này, anh Văn vô cùng hung ác lại hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời.
“Cho bọn họ sống thêm ba ngày.”