CHƯƠNG
Bốp.
Một bàn tay của Vương Bác Thần làm cho cái cổ của Hàn Thiên Thành bị vặn qua.
Răng bay ra từ trong miệng Hàn Thiên Thành.
Hàn Thiên Thành phun ra một ngụm máu, bộ dạng hung tợn, tàn ác nói: “Đánh đi, có bản lĩnh thì mày đánh chết tao đi, mày không đánh chết tao thì tao sẽ chơi chết cả nhà mày.”
Bốp.
Vương Bác Thần lại đấm một đấm vào mắt phải của ông ta.
Hốc mắt của Hàn Thiên Thành nổ tung, có một vật bị ép bắn ra ngoài.
Là tròng mắt.
“Đừng, đừng đánh nữa, tao nói, tao nói.”
Hàn Thiên Thành sợ rồi, ông ta không ngờ tới là người này còn hung ác hơn cả ông ta.
“Quỳ xuống mà nói.”
Vương Bác Thần lau máu ở trên tay vào quần áo của ông ta, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Hàn Thiên Thành đau đến nỗi thiếu chút nữa là nhũn chân ngã xuống, bị ánh mắt này dọa cho rùng mình.
Ông ta nhanh chóng quỳ xuống: “Là Triệu Hồng, cô ta kêu tôi tìm người đi bắt cóc con gái của cậu, cũng là cô ta kêu tôi đến đây đòi nợ, cậu tha cho tôi đi, tôi không đòi nợ nữa, tôi sẽ cho người trả con gái của cậu lại cho cậu.”
Vương Bác Thần đạp ngã ông ta, lạnh lùng nói: “Loại cặn bã giống như ông không xứng để sống.”
Hàn Thiên Thành căng thẳng trong lòng, vội vàng nói: “Cậu còn muốn như thế nào nữa? Tôi đã nhận lỗi rồi, cậu đừng có mà không biết xấu hổ, tôi là người của Trần Phong cậu cả Trần, cậu dám giết tôi, cậu Trần chém cậu thành muôn mảnh, cả nhà các người cũng không tốt hơn là bao đâu.”
“Phải vậy không?”
Vương Bác Thần cười cợt nói.
Hàn Thiên Thành thấy anh không dừng lại, nghiến răng một cái, bấm điện thoại gọi ra ngoài: “Cậu Trần, tôi bị người ta đánh rồi, ngài mau dẫn người đến đây đi.”
Vương Bác Thần giật lấy điện thoại di động của ông ta, chỉ nghe thấy Trần Phong ở đầu dây bên kia đang mắng chửi: “Mẹ nó, nó là ai? Dám đánh người của ông đây, ông kêu nó chờ tôi đi, tôi sẽ dẫn người đến đó tháo khớp nó ra.”
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Tôi, Vương Bác Thần.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại dọa Trần Phong thiếu chút nữa là đã quăng điện thoại xuống dưới đất.
Thần chủ.
Cái tên già khốn nạn Hàn Thiên Thành lại kêu mình đối phó với thần chủ giúp ông ta hả?
Mẹ kiếp, ông uống rượu giả rồi đúng không.
“Thần, thần chủ.”
Cách một cái điện thoại, hai chân của Trần Phong như là nhũn ra, bịch một tiếng quỳ ở dưới đất.
Trước đó mình và Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà đã có xung đột với nhau, vẫn may là Vương Bác Thần không có truy cứu trách nhiệm, nếu không thì chết như thế nào còn chưa biết đâu.
Bây giờ Hàn Thiên Thành lại đắc tội với anh ta, mẹ kiếp, năm nay có phải là ông đây bị sao quả tạ chiếu xuống rồi không.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Mười phút.”
Đợi đến khi Vương Bác Thần cúp điện thoại, Trần Phong quát lên điên cuồng: “Chuẩn bị xe, mẹ nó, chuẩn bị xe nhanh lên, đi đến công ty Hoa Nguyên, trong vòng mười phút mà còn không chạy đến đó thì tao chơi chết mày.”