Thần Cố

chương 2: hắc ám thần phó (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nguyệt Bạch

Beta: Âu Dương Tình

Theo tiếng thét to, trước cổng thành đang rộng mở bùn đất cuồn cuộn, dần dần dâng lên tạo thành một bức tường đất.

Phía trước ngựa giơ chân nhảy lấy đà, từ trên tường đất nhảy một cái qua, tiếp theo là thùng xe cùng bánh xe nâng lên, đụng vào tường đất đang nhô lên cao, cán xe bị mắc vào, kéo theo bộ phận trước thùng xe, chân sau của ngựa cũng mất tự chủ nhấc lên.

Chân sau ngựa đá lung tung, bức tường vẫn không nhúc nhích. Thấy phía sau từng chiếc xe ngựa vọt tới, lấp kín cổng thành, người mặc áo đen đã tông mở cổng thành liên tục đánh vào tường đất, tường đất từ từ nứt ra. Chân sau ngựa dẫn đầu đạp mạnh một cái rồi xông thẳng ra ngoài.

Trong chốc lát trì hoãn như vậy, ma pháp sư vương thất Julan đã đánh tới gần ngay trước mắt.

Ningya rụt người lại, he hé vén lên một góc màn cửa sổ. Mấy viên cầu lửa đánh về phía xe ngựa, còn chưa tới gần thì đã bị đấu khí đánh bay vút lên trời cao. Hoa lửa bắn tung tóe dầy đặc trên không trung lại rất nhanh những mũi tên băng bám sát theo sau.

Tên băng xé gió, khí thế hừng hực.

Người áo đen xông tới giữa ma pháp sư và xe ngựa, giơ kiếm cản lại mấy chục mũi tên băng bắn tới.

Tên băng rơi trên mặt đất, không hóa thành nước mà chậm rãi hóa sương, lại xây lên một tường băng.

Ningya mơ hồ cảm giác được điều quái dị.

“Vương tử Kangnaier, ngài mưu đồ mưu sát Quốc vương, tang vật cuối cùng cũng tìm được, tội không thể tha thứ. Thỉnh theo lão thần hồi cung chờ đợi xử trí.” Ma pháp sư ở giữa tóc trắng nhất, nếp nhăn nhiều nhất, vóc người thấp nhất, ra sức ít nhất, lão già bay lềnh bềnh trong không trung, ánh mắt cụp xuống rũ mắt tìm tòi trong xe ngựa.

Đoàn xe ngựa không hồi âm.

Ningya đột nhiên hiểu vì sao cảm thấy quái dị. Xung quanh nhiều thùng xe như vậy mà từ nãy đến giờ một chút tiếng người cũng không có, cậu nhảy vào một cái thùng xe rỗng không không phải là trùng hợp. Thế nhưng những người áo đen này vì sao còn muốn liều mình bảo vệ cậu?

Cậu không có tự luyến nghĩ họ là vì mình.

Những người đó khả năng căn bản không biết trong thùng xe đã có thêm mình cùng Ork.

“Annable! Lão thân là thầy của Vương tử, vậy mà lại phản bội Vương tử, tuyệt đối không có kết cục tốt.”

Ningya nghe được âm thanh nhưng lại không thấy được người, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn lướt qua đằng sau người áo đen, cửa thùng xe đột nhiên từ bên ngoài mở ra, người lùn cả người tỏa ra hơi lạnh nhảy vào, nặng nề đóng cửa lại, dùng thanh âm mới nghe vừa rồi tiếp tục nói về phía cửa: “Vương tử yên tâm, Tata thề chết bảo vệ điện hạ chu toàn.”

Ningya chỉ có thể nhìn thấy cái ót hắn.

Ork nắm chuôi kiếm, cảnh giác nhìn người lùn, lặng lẽ nhích người đến bên cạnh Ningya, thấp giọng nói: “Ngài biết hắn à?”

Ningya đang muốn nói chuyện, chợt nghe một tiếng “ầm” giòn vang, xe ngựa lại một lần nữa chuyển động, thùng xe bị kéo tới kéo lui ra bên ngoài. Bánh xe nghiền băng thành từng mảnh vụn, cán qua khối đất, lảo đảo nhấp nha nhấp nhô, trong thùng xe lắc lư lên xuống, hết sang phải lại sang trái.

Ningya co người lại, lăn nửa vòng về phía trước, đầu va phải góc thùng xe.

Ork nhanh chóng nhào tới, dùng cánh tay ổn định thân thể cậu, tự mình chắn ở giữa cậu và người lùn.

Người lùn hai tay chống đỡ hai bên thùng xe, bình tĩnh chắn ngay cửa xe vững như bàn thạch.

Ngoài cửa xe bóng ánh lửa vụt qua cùng tiếng đánh nhau như bóng với hình.

Trải qua chấn động ngắn ngủi, địa thế rốt cục bằng phẳng, xe ngựa thoáng cái gia tăng tốc độ vọt lên. Ngoài cửa sổ ánh lửa lóe lên dần dần ít đi, càng về sau càng tối dần tối dần.

Ningya ngồi thẳng người dậy, cùng Ork đồng thời cảnh giác nhìn người lùn.

Người lùn mở cửa xe ra.

Người áo đen cưỡi ngựa song song cửa xe: “Bọn chúng phát hiện chúng ta chỉ là ngụy trang, đã chạy về cửa nam rồi.”

Người lùn cười lạnh: “Chúng ta trì hoãn lâu như vậy, Vương tử đã sớm từ cửa nam rời đi rồi.”

Hai người nói xong đều trầm tĩnh lại.

Người áo đen nhìn về phía Ningya cùng Ork: “Bọn họ xử lý sao đây?”

“Trước tiên cứ mang theo, sau đó thì tính sau.”

Người lùn đứng lên, chuẩn bị nhảy xuống xe, Ork tay nắm chặt chuôi kiếm, rút ra khỏi vỏ tầm ba xăng ti mét. “Ta cấp bảy.” Người lùn không thèm nhìn tới sắc mặt tái xanh của Ork, khom người nhảy một cái, một chân đạp trên mông con ngựa của người áo đen, rơi vào một con ngựa không có người cưỡi.

Người áo đen thuận tay đóng của xe, để cho Ningya bọn họ yên tĩnh một mình trong không gian bóng tối tư mật.

Ork thấp giọng nói: “Ta sẽ tìm cách giữ chân họ trong chốc lát, ngài mau cướp một con ngựa mà rời đi.”

Ningya tựa vào một góc xe, không nói tiếng nào.

Ork lặp lại những lời vừa rồi nhưng vẫn không nhận được đáp án. Hắn tưạ như nhớ đến điều gì, mở cửa xe ra, mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài quan sát Ningya. Ningya đầu tựa vào vách xe, sắc mặt trắng bệch, trên trán vã mồ môi lạnh.

“Điện hạ ngài không có việc gì chứ?” Hắn dè dặt hỏi.

Ningya lắc lắc đầu, đẩy tay Ork đang đỡ ra, yếu ớt nói: “Để tôi một mình, đừng động vào tôi, tôi sẽ khỏi ngay thôi.

Ork tuy rằng sốt ruột nhưng cũng biết trên người cậu có chú văn mà người khác không giải được, không thể làm gì hơn dịch người về phía bên kia.

Xe ngựa đi suốt đêm không nghỉ.

Sắc trời tối đang sáng dần.

Lúc Ningya tỉnh, xe ngựa đang chậm rãi dừng lại. Gắng gượng thức suốt một đêm, Ork thấy cậu tỉnh lại cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ không có việc gì là tốt rồi.”

“Ai nói không có việc gì.” Thanh âm người lùn ở ngoài cửa vang lên.

Ork cứng đờ bất động, tay lại sờ lên chuôi kiếm.

“Xuống xe.” Ngón tay người lùn gõ lên cánh cửa một cái, giống như một đạo sấm sét, khiến cho hai người thức trắng một đêm bên trong mới vửa tỉnh đều tỉnh táo.

Đẩy cửa xe đi ra, ánh nắng mặt trời màu vàng khiến họ trong nháy mắt không thể thích ứng. Bóng đêm u ám lạnh lẽo qua dường như vẫn còn sót lại khi hắn đứng trước mắt bọn họ, cùng rừng cây xanh ngắt dưới ánh mặt trời tạo thành sự đối lập rõ ràng. Dòng suối tinh khiết ánh lên một tầng ánh sáng vàng mỏng, ngay cả đá dưới suối cũng mang màu sắc rõ ràng.

Ork lấy từ túi không gian ra đồ dùng rửa mặt súc miệng, đang định hầu hạ Ningya đánh răng rửa mặt thì phát hiện cậu đã tự mình vốc nước rửa mặt sạch sẽ.

Người lùn đi tới, ném ra trên mặt đất một cái túi: “Ăn xong thì lên xe.”

Ork nhặt cái túi lên, bên trong có hai cái bánh, nhìn có vẻ lạnh cứng, ăn vào lại thấy mềm ngọt.

Sau khi ăn sau Ningya dự định lên xe thì bị Ork kéo lại. Hắn để ý người áo đen ngày hôm qua cùng mình trốn ra không thấy đâu, chỉ có một mình người lùn ở đây, muốn chạy trốn thì lúc này là thời cơ tốt nhất.

Cậu tâm tư khẽ động, Ningya đã hiểu, cũng không định làm theo: “Hắn là cấp bảy.”

Ork lập tức nản lòng.

Cấp ba và cấp bảy nghe chỉ kém bốn cấp, trên thực tế lại kém ba cấp bậc. Đối với kỵ sĩ mà nói, đạt đến cấp ba đều là cấp thấp, bốn năm sáu là trung cấp, bước vào cấp bảy mới được coi là cao cấp. Cấp năm gặp cấp sáu còn có thể liều mạng, cấp ba gặp cấp bảy thì rõ thì kết quả chẳng cần phải bàn.

Vì khiêm tốn, không muốn gây sự chú ý, cũng là vì muốn tận lực bảo tồn thực lực của Langzan, Ningya cự tuyệt việc phụ mẫu sắp xếp cho cao thủ, chỉ dẫn theo Ork đi cùng. Ork cùng cậu cũng coi là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên, chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cậu, không có mưu đồ, nhưng là lúc gặp phải cao thủ chân chính thì chênh lệch liền xuất hiện.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng sâu, đến khi chạng vạng tối đã tới một sơn cốc. Bên trên sườn dốc của sơn cốc, hoa tươi nở rộ đủ mọi loại màu sắc, đỏ vàng tím lam, tô điểm cho khắp núi đồi xanh nộn, đẹp không sao tả xiết.

Người lùn gọi Ningya bọn họ xuống xe, đi bộ tới sườn dốc đối diện trên núi, gạt cây và dây leo sang hai bên, đi vào trong một hắc động sâu không thấy đáy.

Ork đem Ningya ngăn ở phía sau, bước vào đầu tiên.

Động rất tối.

Người lùn quen đường quen lối đi vào trong, không để ý tới mặt đất gập ghềnh theo sau Ningya và Ork. Đại khái đi được hơn ba trăm thước, đằng trước xuất hiện một giỏ treo trên trục bánh xe, trên bánh xe có một cái tay cầm. Người lùn tháo xuống một sợi dây thừng, buộc lên trên tay cầm, sau đó gọi Ningya cùng Ork ngồi trên cái giỏ treo.

Giỏ treo cũng không quá lớn, người lùn tuy nhỏ nhưng chiếm vị trí không nhỏ, làm cho giỏ treo lắc la lắc lư, rất không thăng bằng.

Bọn họ cũng đều biết đem người lùn đặt trên đầu gối là biện pháp tốt nhất, nhưng mà bọn họ đều không có ý định này. Ningya thà rằng bám sát Ork cũng không muốn dính vào người lùn một chút xíu nào.

Người lùn di chuyển sợi dây một chút, tay cầm chậm rãi nâng lên, giỏ treo từng chút một đi xuống.

Phía dưới có chút ánh sáng.

Chờ cho trục hoàn toàn hạ xuống đất, Ningya mới nhìn rõ đường nét chung quanh. Đây là một tòa cung điện ngầm trong lòng đất, toàn bộ do đá xanh dựng thành. Trên tường đá xanh đặt mấy viên dạ minh châu, minh châu màu sắc rất tối, rõ ràng đã có từ rất lâu rồi. Tại trung tâm cung điện đặt một pho tượng đá.

Tượng đá điêu khắc một thân thể trông rất sống động, nhất là con quạ đen trên sách của hắn ngay cả lông cũng thấy được rõ ràng. Chỉ tiếc là tượng đá vẫn chưa được hoàn thành, chẳng qua chỉ là một khối đá như quả dưa hấu lớn.

____________________________

Mấy chương đầu trong Thần cố khá nghiêm túc (´・ω・`)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio