Chương : Sự kiện nhảy lầu
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Giang Thiếu Bạch nghe mấy người qua đường bàn luận về vụ tai nạn, trong đó thấy nhắc tới Lưu Vân Siêu.
Địa phương công tác của Lưu Vân Siêu, chính là ở gần đây, mà bên này đã xảy ra vụ tai nạn lớn thế này, liền có mấy viên chức ra xem náo nhiệt, trên danh nghĩa nói là quan tâm thủ trưởng.
“Lưu chủ quản lần này bị thương thực nặng a!”
“Mới vừa mua xe, bỗng nhiên đâm thành như vậy.”
“May mắn có bảo hiểm.”
“Tiền không phải vấn đề, nhưng là, người cần phải chịu tội.”
“Thương gân động cốt một trăm vạn, Lưu chủ quản lần này chỉ sợ là phải ‘tu dưỡng’ một thời gian, đại hạng mục trên tay, chỉ sợ cũng quản không được.”
“Đã đến mức này, còn quan tâm hạng mục với chả không hạng mục cái gì!”
……
Quách Phạn tiến đến bên người Bách Quang Vũ, nói: “Lão đại, bị tai nạn chính là Lưu Vân Siêu, còn có cả vợ hắn nữa!”
Quách Phạn bĩu môi, thầm nghĩ: Cái tên Lưu Vân Siêu này tựa hồ nhân duyên không tốt lắm, mấy lúc mấy tên quan chức kia đàm luận, nhìn như trách trời thương dân, nhưng thực dễ dàng nghe ra trong đó sự vui sướng khi người gặp họa.
Bách Quang Vũ cau mày, nhất thời lại nghĩ đây không phải tai nạn đơn thuần, vẫn là……
“Chúng ta đi trước đi.” Bách Quang Vũ nói.
Bách Quang Vũ ngồi vào trong xe, gọi mấy cuộc điện thoại.
Quách Phạn chớp chớp mắt, nói: “Trên đời này thật sự có cái loại đồ vật này sao?” Vừa mới nhìn đến hiện trường tai nạn xe cộ, Quách Phạn nhịn không được lòng còn có chút sợ hãi.
Giang Thiếu Bạch chống cằm, nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Quách Phạn nghĩ thầm: Này cũng không thể khéo tạo thành như vậy đi, lão gia hỏa này, thật đúng là bình tĩnh a.
Điện thoại Bách Quang Vũ vang lên, nghe xong sắc mặt Bách Quang Vũ có chút cổ quái.
“Học tỷ, có tin tức, phát hiện té xỉu ở ven đường, đã đưa đến bệnh viện.”
Quách Phạn có chút kinh ngạc nói: “Lại ngất đi rồi a!”
Bách Quang Vũ gật gật đầu, “Chủ nhân xe thể thao cũng có tin tức, thật là Lưu Vân Siêu cùng vợ hắn, Lưu Vân Siêu liệt nửa người, Trần Giảo cũng đâm thực nghiêm trọng, hẳn là muốn phế rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “……” Có đôi khi, chết cũng không phải đáng sợ nhất! Bị liệt nửa người, Lưu Vân Siêu liền có thể giữ lại tính mạng, chỉ sợ tội không ít.
……
Thời điểm đám người Giang Thiếu Bạch trở lại học viện, vừa lúc là thời gian nghỉ trưa.
Bởi vì nhìn máu chảy đầm đìa ở hiện trường tai nạn, vài người đều thấy ăn không ngon, trực tiếp ở trong ký túc xá nghỉ ngơi.
Giang Thiếu Bạch cầm mấy quyển truyện tranh mượn từ Diệp Tinh, đọc rất thích thú.
Lý Vũ Hàm thấy Giang Thiếu Bạch vào thời điểm này, lại còn có nhàn tâm xem truyện tranh ấu trĩ, không buồn ghé mắt.
“Tới.” Bách Quang Vũ sắc mặt nghiêm túc nói.
Giang Thiếu Bạch có chút tò mò nói: “Tới, cái gì tới?”
“Video từ xe cẩu ghi hình hiện trường vụ tai nạn.”
Giang Thiếu Bạch có chút kinh ngạc nói: “Cậu lấy thứ này từ đâu?”
“Không phải từ cục cảnh sát bên kia chứ.”
Giang Thiếu Bạch run rẩy một chút khóe miệng, thầm nghĩ: Thứ này mà cũng cầm được trong tay. “Cục cảnh sát đồng ý cho ngươi a!”
Bách Quang Vũ cười cười, nói: “Người bình thường muốn, tự nhiên sẽ không cấp cho.”
Giang Thiếu Bạch: “……” Ý tứ là có người chống sao?
Nghe nói có camera hành trình của xe cẩu, trong ký túc xá vài người, tất cả đều muốn đi.
“Lái xe này, như là bị thất tâm phong a!”
Bách Quang Vũ hít sâu một hơi, nói: “Nghe nói, Lưu Vân Siêu cùng vợ hắn ở trong công ty đã cãi nhau, hai người đều cho rằng việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, cho nên, liền quyết định đi ra ngoài nói, tuy rằng hai người khả năng cảm xúc đều có chút kích động, nhưng Lưu Vân Siêu hẳn là không uống rượu, cũng không giống bị sốc thuốc.”
Quách Phạn ghé vào bên cạnh nhìn ghi hình xe cẩu, lắc lắc đầu, nói: “Này xe lái thật không giống như là người bị sốc thuốc.”
“Nghe nói, có vái tài xế như là gặp quỷ, nhưng nếu vậy cũng nên ở buổi tối?” Lý Vũ Hàm nói.
“Dừng chỗ này một chút.” Giang Thiếu Bạch bỗng nhiên mở miệng nói.
“Đây là……”
Bách Quang Vũ thình lình trừng lớn mắt, “Đây là Mạnh học tỷ a!”
Video quay chụp có chút mơ hồ, nhưng là, Bách Quang Vũ vẫn là nhận ra quần áo trên người Mạnh Đình Nguyệt.
Quách Phạn hàm răng run đánh vào nhau, “Học tỷ, là đi tìm Lưu Vân Siêu bọn họ sao? Học tỷ cuối cùng vẫn là học tỷ, vẫn là……” Quỷ a!
Bách Quang Vũ gọi điện thoại, liên lạc với bên xã đoàn, dò hỏi một chút tình huống.
“Tên tiểu tử Đường Nghị ở bệnh viện cùng học tỷ xun xoe, hắn nói, học tỷ đã khôi phục bình thường, nhìn cũng không có gì không ổn, chính là mất đi một phần ký ức lúc trước, nhớ không nổi sau khi đi khỏi bệnh viện, đã xảy ra chuyện gì.”
Quách Phạn hít sâu một hơi, nói: “Học tỷ, không có chuyện gì đi, liệu có giống như lúc trước không, bỗng nhiên chạy mất.”
Bách Quang Vũ có chút không xác định nói: “Hẳn là không thể nào, có điều, không cần lo lắng, Mạnh gia giống như đã biết chuyện của Mạnh Đình Nguyệt, tìm đại sư trừ tà cho nàng.”
Giang Thiếu Bạch: “……” Này xã Linh Dị mục đích là muốn bài trừ phong kiến mê tín a! Lúc này mời đại sư trừ tà, chẳng phải là thực vả mặt?
Nhưng an toàn hay vả mặt gì đó, tựa hồ cũng không tính là cái gì.
Nếu Mạnh gia bên kia tìm đại sư, kia hẳn là không có vấn đề, vẫn là quan tâm chuyện tiểu quỷ Âm Hồn Mộc quan trọng, rốt cuộc hắn cũng đã thu tiền tiểu quỷ, nếu làm tiểu quỷ hiểu lầm chính mình lấy tiền không làm việc liền không tốt.
So sánh với mỹ nữ, vẫn là học sinh quan trọng, mỹ nữ chỉ có thể xem, học sinh chính là sẽ cho tiền.
…………
Nghỉ trưa qua đi, vài người từ trong ký túc xá đi ra, hướng tới khu dạy học.
Chuyện của Mạnh Đình Nguyệt, Bách Quang Vũ có vẻ có chút lo lắng sốt ruột.
Giang Thiếu Bạch đi ở trên đường, bỗng nhiên cảm giác được một cổ âm khí.
Giang Thiếu Bạch hướng tới khu dạy học đối diện nhìn qua, nhìn đến một cô gái mặc váy màu vàng, giống u linh giống nhau, bình tĩnh đứng ở cửa sổ.
Giang Thiếu Bạch nhìn nữ sinh bên cửa sổ, trong lòng hiện lên vài phần dự cảm không tốt.
Quả nhiên, nữ sinh từ trên lầu nhảy xuống, thời điểm này, có không ít học sinh đi trên đường đến khu dạy học, vừa vặn có thể nhìn thấy nữ sinh nhảy lầu.
Trên đường học sinh nhìn thấy trên lầu có người muốn nhảy xuống, tức khắc sợ hãi kêu lên.
Vài người tay mắt lanh lẹ còn lấy điện thoại ra chụp chụp.
Từng trận tiếng kinh hô, truyền vào trong tai Giang Thiếu Bạch.
‘Rắc rắc’ đèn flash thanh âm, hoàn toàn bị tiếng thét chói tai bao phủ.
Giang Thiếu Bạch như mũi tên rời cung lao ra ngoài, khó khăn lắm đem nữ sinh sắp rơi xuống tiếp được trong lòng ngực.
Nữ sinh nhìn dáng người yểu điệu, nhưng Giang Thiếu Bạch lại như là tiếp được một đạn pháo nặng nề, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Giang Thiếu Bạch ôm lấy nữ sinh trong nháy mắt, một trận tiếng kinh hô lớn hơn nữa vang lên.
Ở dưới tác dụng của trọng lực, Giang Thiếu Bạch tiếp được nữ sinh một lát, cảm nhận được ngàn cân trọng lực, có cảm giác cả cánh tay tê liệt.
Răng rắc, rắc, mấy nữ sinh tràn đầy hưng phấn bâu lại đây, mấy nữ sinh này nhìn Giang Thiếu Bạch vô cùng mê.
Đám người Bách Quang Vũ chạy tới, Giang Thiếu Bạch nhìn đến Bách Quang Vũ, tùy tay liền đem nữ sinh trong tay ném qua cho Bách Quang Vũ.
Bị Giang Thiếu Bạch ném nữ sinh qau, Bách Quang Vũ lập tức áp ghé vào trên mặt đất.
Bách Quang Vũ ngửa mặt ngã xuống đất, chổng vó lên trời.
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng, Bách Quang Vũ chỉ cảm thấy chật vật.
Mọi người chuyển từ “nữ sinh nhảy lầu” đến trên người Bách Quang Vũ, liên tục chụp choẹt, mấy nữ sinh còn nhìn hắn rất ‘ân cần’.
Bách Quang Vũ mặt đỏ lên, Giang Thiếu Bạch anh hùng cứu mỹ nhân, là cỡ nào tiêu sái a! So sánh với nhau, hắn liền…… Một lời khó nói hết.
Lãnh đạo nhà trường nghe tin có người nhảy lầu, bị dọa hồn phi phách tán, nghe được tin người còn sống, thập phần hưng phấn.
Biết là Giang Thiếu Bạch thấy việc nghĩa hăng hái làm, mới tránh được một bi kịch, lãnh đạo không ngừng nắm tay Giang Thiếu Bạch, tỏ vẻ bởi vì Giang Thiếu Bạch đã làm việc nghĩa nhất định sẽ cho hắn điểm cao, còn cả học bổng nữa.
Học phân, tiền thưởng? Giang Thiếu Bạch tức khắc kích động, nhiệt tình nói chỉ là việc nhỏ, hết sức đương nhiên.
Giang Thiếu Bạch ngoài miệng nói hiên ngang lẫm liệt, trong lòng lại tính toán học viện rốt cuộc sẽ cho hắn bao nhiêu tiền thưởng.
Nếu nữ sinh kia chết ở học viện, học viện cũng phải đền một hai trăm vạn đi. Hắn giúp học viện tránh tổn thất lớn như vậy, học viện hẳn phải có thưởng lớn a!
……
Sự kiện Hoàng Bội Bội nhảy lầu, khiến cho diễn đàn của trường lập tức nổ tung nồi.
Trên diễn đàn, toàn bộ đều là chuyện Hoàng Bội Bội nhảy lầu, Giang Thiếu Bạch anh hùng cứu mỹ nhân, càng làm cho người kích động.
Buổi chiều chỉ có hai tiết, lên lớp xong, Giang Thiếu Bạch liền hồi ký túc xá nghỉ ngơi.
Bởi vì chuyện Giang Thiếu Bạch cứu người, nên rất đông người chạy tới xem hắn, đám Bách Quang Vũ một đường phải hộ vệ vào ký túc xá.
Vào ký túc xá, Bách Quang Vũ hoả tốc đóng cửa lại.
“Lão tứ, cậu như thế nào làm được?”
Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt nói: “Cái gì như thế nào làm được?”
“Cứu người a! Không khéo có thể bị trụy người, kỳ thật sáng suốt là né tránh.” Tuy rằng nói như vậy, có chút thiếu tình người, nhưng là, trên lầu có người nhảy, cũng có thể áp chết cả người đi qua.
“Mau trả lại cho ta trang, trên diễn đàn, đều có phần tích thiếp, học tỷ không sai biệt lắm có cân, lúc ấy là từ tầng rơi xuống, thời điểm đó tốc độ hẳn không sai biệt lắm đạt tới . km mỗi giờ, tại loại tình huống này, ngươi tiếp được học tỷ, yêu cầu hứng lấy gần N áp lực.”
“Cái lực tương đương với đem kg vật thể ở địa cầu trọng lực di động .m.”
“Tình huống này, cậu hẳn là bị cổ áp lực áp thành gãy xương, đồ gia hỏa này, cư nhiên cứ thế, cánh tay một chút thương đều không có, lão tứ, nói thật, kỳ thật cậu là siêu nhân.” Bách Quang Vũ nói.
Giang Thiếu Bạch quét Bách Quang Vũ liếc mắt một cái, nói: “ cân? Sao cậu biết cô gái đó có cân? Tôi phải đi nói cho cô ta biết mới được.”
Quách Phạn vuốt cằm, nói: “Hoàng học tỷ hẳn là không tới cân, không sai biệt lắm cân đi.”
Bách Quang Vũ: “……” cân cũng không nặng a!
“Lão tứ, cậu đừng nói sang chuyện khác.”
“Này không phải cứu người sốt ruột, đột nhiên bạo phát? Không có gì ghê gớm.” Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt nói.
Giang Thiếu Bạch từ nhỏ đi theo lão nhân luyện võ, bản lĩnh vẫn là có một ít.
Bách Quang Vũ trừng lớn mắt, nói: “Cậu quả nhiên thích Hoàng Bội Bội a!”
Giang Thiếu Bạch mắt trợn trắng, nói: “Không cần nói hươu nói vượn a! Lúc tôi cứu người, căn bản không biết cô gái kia là ai.”
Bách Quang Vũ vỗ vỗ bả vai Giang Thiếu Bạch, nói: “Người anh em, Tôi tin tưởng cậu, có điều người khác thì tôi không chắc nha……”
Bách Quang Vũ thầm nghĩ: Ngày xưa, có chuyện phi thường nổi danh, có tiểu hài tử từ trên lầu rơi xuống dưới, dưới lầu bà mẹ bộc phát ra cực hạn tiềm năng, tiếp được hài tử trên lầu rơi xuống, nghe nói, đây là bởi vì tình thương của mẹ.
Người này tiếp được chính là trẻ con, Giang Thiếu Bạch tiếp được chính là một người trưởng thành a!
Hắn đương nhiên không phải cảm thấy Hoàng Bội Bội béo, là hoa hậu giảng đường vườn trường nổi danh, Hoàng Bội Bội tự nhiên là dáng người yểu điệu, nhưng gầy cũng vẫn là người trưởng thành a! "
Thất tâm phong là một bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp ực bên ngoài, dẫn đến các hành động, ý chí trở nên bất thường.