Thần Côn Hạ Sơn Ký

chương 34: điệu thấp cao nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : điệu thấp cao nhân

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Mình thật là có mắt không thấy Thái Sơn, lại đem Giang Thiếu Bạch một người lợi hại như vậy, thành kẻ lừa đảo, nhưng đại sư hẳn là giống như Lâm đại sư mới đúng đi, tiên phong ngạo cốt, vừa thấy vẻ tư phong đã biết bản lĩnh rất cao cường.

Diệp Tinh nhìn Lâm Tri Nguyên cười cười, cảm thấy vinh dự nói: “Lão sư thực sự rất lợi hại.”

A Hoàng trước kia ở trong cơ thể hắn, không thể đi ra ngoài, hiện tại có thể ở trong con rối gỗ đều là nhờ sư phụ.

A Hoàng ở cùng mấy tên tiểu quỷ lang thang, nghe nói quỷ khu đó đều sợ lão sư, sau khi lão sư đến gia sư cho mình, bọn quỷ đã sợ đều bỏ đi cả rồi.

Nếu lão sư ở lại một thời gian nữa, trong khu đấy sẽ không lo có quỷ hồn nữa, đáng tiếc, mẹ đã đuổi việc thầy rồi.

“Thủ đô này lại có thêm cao nhân tới sao, không biết là vị đạo hữu nào?” Lâm Tri Nguyên cười cười nói.

Diệp Tinh chớp chớp mắt, nói: “Lão sư là người rất thần bí, không thể nói ra được.”

Lâm Tri Nguyên cười cười, nói: “Hiểu rồi.”

Bản tính của các Thiên sư không giống nhau, nhưng có chung một điểm là không quá hiếu kì, Lâm Tri Nguyên cũng vậy.

Trịnh Li nhìn Lâm đại sư, có chút lo lắng nói: “Đại sư, phiền ngài xem qua con trai tôi……”

“Lệnh công tử là người có phúc duyên rất sâu, có chuỗi hạt tử này bảo hộ, sẽ không có vấn đề.” Lâm Tri Nguyên nói.

Trịnh Li thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Đa tạ đại sư chỉ điểm.”

Sau khi Lâm đại sư đi, Trịnh Li trong lòng có chút tư vị không nói thành lời, có duyên gặp gỡ đại sư tự nhiên là chuyện tốt, chỉ là không hiểu rõ tình huống, đắc tội với đại sư, không thể nào tốt đẹp.

Diệp Tinh không hề chịu ảnh hưởng, như cũ ngồi ở một bên, chơi Ipad của mình.

“Lão sư con có bản lĩnh như vậy, như thế nào không nói?” Trịnh Li bất đắc dĩ hỏi.

Diệp Tinh rầu rĩ nói: “Lão sư là người kín đáo, lão sư không cho con nói.” Diệp Tinh dừng một chút, lại nói: “Kể cả có nói, mẹ cũng sẽ không tin.”

Trịnh Li: “……” Ở trong mắt con trai, mình là kẻ không để người khác vào mắt như vậy sao? Tuy rằng cũng không sai biệt lắm, nhưng nếu Giang Thiếu Bạch lợi hại như vậy, lần trước hẹn gặp ở quán cà phê, mình ……

Trịnh Li bừng tỉnh phản ứng, lúc trước mình nghĩ Giang Thiếu Bạch là kẻ lừa đảo, chắc cũng không ưa nổi mình rồi.

Trịnh Li nhìn chuỗi ngọc trên tay, nói: “Con đem tiền tiết kiệm của mình đều đưa hết cho lão sư là vì cái này?”

Diệp Tinh lắc lắc đầu, nói: “Không phải, là bởi vì A Hoàng a! Lão sư đã đưa A Hoàng ra ngoài.”

Trịnh Li hít sâu một hơi, tâm tình có chút bất ổn.

Tiểu đồ đệ bên người Lâm đại sư, có chút không phục nói: “Sư phụ, thằng nhóc kia cũng thật quá đáng, sư phụ ngài là bậc nào chứ! Hắn dám không cho ngài mặt mũi.”

Lâm đại sư cau mày, nói: “Chỉ là đứa nhóc mà thôi, hơn nữa đồng đạo cũng đều có cổ quái, vẫn là không cần đắc tội với người cho yên ổn.”

“Sư phụ, cái vòng tay kia thật sự lợi hại như vậy sao?”

Lâm đại sư híp mắt mắt, nói: “Hẳn là xuất từ tay của bậc đại sư, đối phương tài nghệ không thấp a!”

Tiểu đồ đệ của Lâm đại sư lại cười cười, nói: “So với sư phụ, vẫn là kém cỏi không ít.”

Lâm đại sư cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ bằng một chuỗi vòng tay, Lâm đại sư cũng không thể chuẩn xác đánh giá bản lĩnh đối phương, có điều lão ở thủ đô tung hoành nhiều năm, hãn phùng địch thủ, cũng hoàn toàn không cảm thấy sẽ thua trên tay người khác.

…………

Lâm đại sư nói chuyện cùng Diệp Tinh, mọi người đều nhìn hiếu kì, không ít khách nhân đều cảm thấy hứng thú đối với việc Lâm đại sư coi trọng cái vòng tay kia.

Những người tới Diệp gia đều có tiền hoặc có rất nhiều tiền, người càng giàu thì càng mê tín.

Nhưng giới thiên sư cũng rất lẫn lộn, phức tạp, người có thực lực cường hãn rất hiếm, muốn giao lưu để gia nhập giới này không hề dễ dàng.

Diệp Miểu đi ra tìm Diệp Tinh vừa mới cùng Lâm đại sư trò chuyện, sự tình này đã truyền tới tai hắn rồi.

Diệp Miểu thoáng điều tra một chút, phát hiện gai sư lúc trước của Diệp Tinh lại là Giang Thiếu Bạch.

Giang Thiếu Bạch người này, là kẻ tình mà Diệp Miểu nghi số một trong long, kẻ đã làm chuyện kia với anh hai hắn.

Diệp Miểu hoài nghi Giang Thiếu Bạch, chủ yếu là hai điểm, thứ nhất, đối phương cùng ngày vừa lúc trốn học, thứ hai, kẻ có thể từ tầng ba nhảy xuống, mà không bị tổn hại gì chắc chắn từng luyện tập qua, mà Giang Thiếu Bạch lúc trước tiếp được Hoàng Bội Bội từ tầng bảy rơi xuống, hiển nhiên thân thủ bất phàm.

Đương nhiên, có thể là Yên Đại tàng long ngọa hổ, còn có cao thủ khác nữa chứ không nhất định là hắn, nhưng hiện tại mà nới, tên Giang Thiếu Bạch rất khả nghi.

“Miểu ca ca, anh biết lão sư của em à!” Diệp Tinh có chút hoài nghi nói.

Diệp Miểu cười cười, nói: “Gia sư của cậu đúng là cao nhân! Lúc trước rat ay anh hung cứu mỹ nhân, thực sựu rất nổi.”

Diệp Tinh gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng thế, lão sư rất lợi hại, nhưng mẹ em đã cho thầy nghỉ việc, hiện tại thầy không chịu trở lại, nghe nói, trường học cho lão sư rất nhiều tiền thưởng, lão sư có tiền liền không muốn làm gia sư kiếm tiền, haiz……” Lão sư có tiền liền không muốn tiến thủ.

Trịnh Li: “……”

Giang Thiếu Bạch nói hắn phải làm đại sự, Diệp Tinh cũng không dám quấy rầy lão sư làm đại sự, liền gọi điện thoại cho người ở Linh Dị xã, hỏi thăm một chút, kết quả, Linh Dị xã nói cho hắn biết, lão sư cả ngày tránh ở trong ký túc xá xem manga anime, nghiễm nhiên đã sa vào thế giới giả tưởng không thể tự kềm chế, biết rõ Diệp Tinh liền có chút phiền muộn.

Diệp Miểu híp mắt mắt, thầm nghĩ: Cái tên Giang Thiếu Bạch này, tựa hồ thực khả nghi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio