Đúng vậy, Thạch Đầu Nhân đâu? Bảo nó chạy, nó liền chạy, căn
bản không biết phải dừng lại, cũng không biết rằng phải quay đầu. Đây chính là
nhược trí! Lạc Vô Dương im lặng, Thạch Đầu Nhân sẽ chạy một mạch vĩnh viễn
không trở lại sao? Quả nhiên, không phải chính mình tu thành Chuẩn Đế thì làm
sao có thể thông minh được? Lạc Vô Dương chỉ có thể đuổi theo, cũng không thể
nhìn đầu Nguyên Linh nhược trí này chạy mãi, vĩnh viễn không trở lại. Nhìn Lạc
Vô Dương đuổi theo, tất cả mọi người cảm thấy đau răng. Lại nói, Lạc Vô Dương một
mạch phi nước đại, Thạch Đầu Nhân căn bản không biết ẩn giấu vết tích, tự nhiên
lưu lại manh mối cực kỳ rõ ràng, hắn một mạch truy tung nên nhanh chóng lao ra
bên ngoài. Hắn còn lo lắng, thực lực của mình không bằng Thạch Đầu Nhân nên
không thể đuổi theo. Nhưng mà, qua nửa ngày, hắn lại phát hiện, phía trước xuất
hiện thân ảnh cao lớn của Thạch Đầu Nhân. A, nó ngừng lại. Lạc Vô Dương rất kỳ quái, gia hỏa ngu xuẩn này cũng biết dừng
lại? Làm gì, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút không? Nhưng mà, nét mặt của hắn
biến thành âm vụ, bởi vì ở Thạch Đầu Nhân bên cạnh còn đứng một người. Lăng
Hàn. Hắn giật mình, Lăng Hàn không có dự định bán Nguyên Linh cho hắn, mà là lợi
dụng Nguyên Linh lừa tất cả gia sản của hắn. Quá ghê tởm! – Hàn Lâm! Hắn nhảy tới,
vẻ mặt đầy giận dữ. – Cùng là môn đồ Đại Đế, ngươi dám bắt nạt ta, không sợ ta
trước mặt đến Chân Long Đại Đế tố cáo ngươi? Lăng Hàn giang tay ra: – Ta khinh
ngươi chỗ nào? – Đầu Nguyên Linh này là ngươi đổi với ta, hiện tại lại thu nó về,
chẳng phải là bắt nạt ta? Lạc Vô Dương lạnh lùng nói. Lăng Hàn cười một tiếng:
– Lạc huynh, ngươi nói như vậy cũng không đúng. Ta thật sự đổi cho ngươi, nhưng
mà, nó tự mình chạy tìm ta, có quan hệ gì với ta hay không? – Được, hiện tại ta
sẽ mang nó về. Lạc Vô Dương nói. Lăng Hàn giang tay ra: – Tùy tiện. Lạc Vô Dương nói với Thạch Đầu Nhân: – Theo ta đi. Hắn còn sợ
Thạch Đầu Nhân nghe không hiểu, dùng tới thần thức truyền âm. Nhưng mà, Thạch Đầu
Nhân thờ ơ, nó không quan tâm tới. A, mới vừa rồi còn nghe hiểu, tại sao hiện tại
ngây ngốc như vậy? Hắn nào biết, thời điểm hắn hô chạy, vừa vặn đạt đến kiên nhẫn
cực hạn của Thạch Đầu Nhân, từ đó hắn nghĩ lầm mình có thể thao túng Thạch Đầu
Nhân. Lăng Hàn cười một tiếng: – Lạc huynh, cáo từ. Hắn quay người rời đi, Thạch
Đầu Nhân lại đi theo. Móa! Lạc Vô Dương giận dữ, khinh người quá đáng, thật sự
là khinh người quá đáng, chơi xỏ lá ngay trước mặt hắn. – Hàn Lâm, ngươi cho rằng
ta không dám ra tay với ngươi sao? Hắn quát lớn, hắn đã tức giận thật sự. – Đến!
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lạc Vô Dương. Quá phách lối. Lạc Vô Dương
hét lớn một tiếng, hắn lao về phía Lăng Hàn. Nhưng Lăng Hàn còn không có xuất
thủ, Thạch Đầu Nhân đã nằm ngang trước người Lăng Hàn. Chi! Lạc Vô Dương vội vàng ngưng lại khẩn cấp, hắn cung xhcuwa phải
chưa giao thủ với Thạch Đầu Nhân, hoàn toàn không địch lại! Nhưng hắn dừng lại
không có nghĩa Thạch Đầu Nhân cũng sẽ dừng tay theo, chỉ thấy đại ngốc tử này
nhảy lên cao và rơi thẳng về phía Lạc Vô Dương. Lạc Vô Dương không dám đón đỡ,
hắn vội vàng bỏ chạy. Chuẩn Đế đấu Chuẩn Đế, cho dù chiến lực có chênh lệch
nhưng nếu muốn chạy trốn, dù một phương cường thế cũng rất khó đuổi kịp. Thế
là, Lạc Vô Dương không ngừng chạy, Thạch Đầu Nhân lại dồn sức đuổi theo. – Hàn
Lâm, ngươi dám đánh với ta một trận? Lạc Vô Dương chật vật không chịu nổi, hắn
lại không có biện pháp, chỉ có thể khiêu chiến Lăng Hàn. Lăng Hàn cười ha ha,
nói: – Tốt. Nói là nói như thế, hắn cũng không có ý ngăn cản Thạch Đầu Nhân xuất
thủ, tiếp tục xem náo nhiệt. – Hàn Lâm, ngươi… Lạc Vô Dương tức giận suýt thổ
huyết, vô sỉ, chưa thấy qua người nào vô sỉ mặt dày như thế. Lăng Hàn cười một
tiếng, nói: – Đại Thạch, trở về. Nhưng Thạch Đầu Nhân mãng, sau khi hắn ra lệnh
vài tiếng thì nó mới dừng lại. Gương mặt nó mờ mịt, tại sao ngăn cản nó. Lạc Vô Dương đằng đằng sát khí, hừ, người thật cuồng vọng,
ngươi lấy lòng tin từ nơi nào, chỉ là Thánh Nhân lại dám nghênh kích Chuẩn Đế
như hắn. – Ngươi đang tự chuốc cực khổ. Hắn tung người lao tới trước mặt Lăng
Hàn, hắn xuất quyền tấn công. Bành! Lăng Hàn cũng xuất quyền đón đỡ va chạm với
Lạc Vô Dương một cái. Cái gì! Lạc Vô Dương khiếp sợ phát hiện có lực lượng cường
đại ập tới, căn bản không phải hắn có thể đối kháng, thân thể hắn bị đánh bay
ra ngoài và ngã về phía sau. Bành, hắn ngã xuống mặt đất, chỉ cảm thấy choáng đầu
hoa mắt. Đầu óc hắn ngơ ngác, đây là tình huống như thế nào? Hắn không địch lại
một tên Thánh Nhân? Lạc Vô Dương bò dậy và xoa ngực, nếu không phải còn đau dữ
dội, hắn thật sự muốn thổ huyết, hắn thật sự không thể tin được chính mình lại
bị một tên Thánh Nhân đánh bay. Chẳng lẽ, vừa rồi là Thạch Đầu Nhân ra tay? –
Ngươi, tại sao ngươi có thể mạnh như thế? Hắn hỏi. – Người dễ nhìn, vận khí chắc
chắn sẽ không kém. Lăng Hàn cười nói. – Lão thiên gia nhìn ta với ánh mắt khác,
cho nên ta mới mạnh như vậy. Lạc Vô Dương sẽ không tin tưởng, hắn nhìn chằm chằm
vào Lăng Hàn, cau mày nói: – Ngươi không phải môn đồ Chân Long Đại Đế.
trước Trong khu vực tầng thứ nhất, môn đồ Đại Đế đều là Thánh
Nhân, chết no cũng chỉ là Thánh Nhân cửu tinh, tuyệt đối không thể nắm giữ
chiến lực Chuẩn Đế. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: – Không sai. – Ngươi là ai? Lạc
Vô Dương hít một hơi thật sâu. – Ta nha? Lăng Hàn cười một tiếng. – Lăng Hàn, đến
từ bên ngoài. – Cái gì! Lạc Vô Dương quá sợ hãi, người bên ngoài có thể xông
vào nơi này? Thiên, khu vực tầng thứ nhất có Đại Đế tọa trấn, gia hỏa này có thể
đột phá Đại Đế phong tỏa. Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Lạc Vô Dương lại
không chút do dự cất bỏ chạy. Hắn nhất định phải báo việc này cho Quỳ Ngưu Đại
Đế, có một người từ bên ngoài chiến lực Chuẩn Đế xông vào nơi này, việc lớn
không tốt. Nhưng mà, hắn mới khẽ động, chỉ thấy Lăng Hàn đã ngăn ở trước mặt,
Lăng Hàn xuất quyền cắt đứt đường lui của hánw. Hắn muốn quay người đi vòng về,
thế nhưng mà, Thạch Đầu Nhân đã lao tới tấn công từ phía sau. Cùng một thời
gian, hắn phải đối mặt hai tên chiến lực Chuẩn Đế, hơn nữa mỗi người đều có thực
lực mạnh hơn hắn. Lạc Vô Dương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bị giáp công như thế,
hắn làm sao có thể ngăn cản. trước Thánh Nhân khó giết, Chuẩn Đế càng khó giết, nhưng hắn quá mức
chủ quan nên lại lâm vào hai tên Chuẩn Đế bao quanh. Làm sao bây giờ? Lúc này hắn
phải nghĩ cách chạy ra ngoài. Nhưng mà, Lăng Hàn đã lộ rõ thân phận, hắn làm
sao cho phép Lạc Vô Dương còn sống trở về? Hắn và Thạch Đầu Nhân tiền hậu giáp
kích, căn bản không cho Lạc Vô Dương có cơ hội thoát thân. Lạc Vô Dương cũng bắt
đầu liều mạng, hắn toàn lực ứng phó, lực lượng Đế cấp thi triển hết, mỗi chiêu
mỗi thức đều tỏa ra uy lực kinh thiên động địa. Nhưng mà, so với Lăng Hàn cùng
Thạch Đầu Nhân, thực lực của hắn còn thua xa, liều mạng vẫn bị hành hung.