Giang Mi Ảnh kéo số điện thoại của Hàn Đống vào sổ đen.
Cô cho rằng, nếu đã vạch mặt rồi, thì không cần có quan hệ gì nữa.
Tiêu Dẫn Chương không đồng tình với quan điểm của cô.
“Khó khăn lắm bệnh tình mới có khả năng chuyển biến tốt đẹp, đừng chỉ vì tức giận nhất thời mà bỏ lỡ cơ hội này.”
Giang Mi Ảnh nhíu mày, khó xử nói: “Em cũng rất muốn tiếp tục ăn thử, nhưng mà cứ nghĩ đến khuôn mặt chết chóc nghìn năm không đổi kia của Hàn Đống, lời nói như ông cụ, nề nếp giáo huấn người khác, em chỉ muốn hất hết nước mỳ lên mặt anh ta.”
Cô hờn dỗi nói xong, làm Tiêu Dẫn Chương buồn cười.
Tiêu Dẫn Chương xua xua tay: “Đừng giận dỗi nữa, nói như người bạn nhỏ vậy.”
Tiêu Dẫn Chương vỗ vỗ đầu cô: “Ngoan.”
Giang Mi Ảnh thở dài: “Nhưng mà em không nuốt được cục tức này…”
Vẻ mặt Giang Mi Ảnh giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, Tiêu Dẫn Chương bất lực lắc đầu.
“Ảnh Tử, anh đánh cược với em được không?”
“Dạ?”
“Anh giúp em đi nói với Hàn Đống kia, bảo anh ta xin lỗi em, em tạm thời làm lành với anh ta, để anh ta điều trị ẩm thực cho em, được không?”
Giang Mi Ảnh trầm tư không nói lời nào.
“Em biết ý anh mà.” Giọng Tiêu Dẫn Chương vững vàng, ánh mắt thâm trầm đối diện với Giang Mi Ảnh, giọng ôn hòa khuyên nhủ Giang Mi Ảnh, “Để anh ta không ngại em đến ăn đồ anh ta nấu, cố gắng nấu chút thanh đạm chút, em cũng có thể chậm rãi thích ứng, tiếp nhận cấu tạo ẩm thực của người bình thường một lần nữa.”
Giang Mi Ảnh nói: “Em cãi nhau với anh ta thành như vậy… Liệu có được không…”
“Cho nên anh giúp em đi nói chuyện.” Tiêu Dẫn Chương ngắt lời cô.
Giang Mi Ảnh ngây ngốc nhìn Tiêu Dẫn Chương.
“Ảnh Tử, bất kể có phát sinh chuyện gì, cũng phải cho mình một cơ hội, lấy hết can đảm đói mặt với nó.” Ý anh chỉ có vậy.
Hốc mắt Giang Mi Ảnh đỏ hoe, cô cắn môi dưới, lắc đầu.
Tiêu Dẫn Chương không nói gì, anh đứng lên, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Giang Mi Ảnh. Trước trán Giang Mi Ảnh có một lọn tóc, làm tóc mái của cô cứ cố chấp lệch về một bên.
Y như tính cách của chính cô, nội tâm nhạy cảm, nhưng lại rất bướng bỉnh.
Anh khẽ thở dài, xoa xoa đầu Giang Mi Ảnh, im lặng.
Giang Mi Ảnh không đến quán mỳ Hữu Gian nữa, thật ra cô cũng rất không thoải mái.
Phương Khả Khả đã làm một hộp cá ngừ trộn trứng rán theo công thức của Tiểu Viên Cảnh Trường, các đồng nghiệp tốt trong công ty đều được ăn hai miếng.
Cuối cùng còn lại non nửa hộp, Phương Khả Khả đưa cho Giang Mi Ảnh như hiến vật quý: “Mau, đại sư nhấm nháp nếm chút hương vị được không?”
Giang Mi Ảnh nheo mắt, cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng. Trứng rán xong cũng không quá dầu mỡ, nhưng gần đây tâm trạng cô không được tốt, bệnh tình ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Phương Khả Khả không nhận ra cô đang không ổn, gắp một miếng trứng rắn đưa tới bên miệng cô: “Nào, a ——”
Sắc mặt Giang Mi Ảnh trong nháy mắt trở nên xanh mét, cô vội vàng đứng lên, che miệng chạy tới buồng vệ sinh.
“Xin lỗi… Nôn…”
Phương Khả Khả không hiểu nổi nhìn cô, không hiểu ra sao: “Em làm sao vậy…”
Giang Mi Ảnh bình phục lại, lau nước mắt trên khóe mi, than nhẹ một tiếng: “Chắc là… Bị cảm lạnh…:
Phương Khả Khả nghi hoặc nhìn cô, tự mình ăn hết đồ.
Giang Mi Ảnh xin lỗi, cúi đầu nhắn tin cho Tiêu Dẫn Chương.
“Bác sĩ Tiêu… Nhờ anh. Em cảm ơn.”
Cô không thể cứ tiếp tục như vậy, không nhỉ tổn hại chính mình, còn xúc phạm với người khác.
Hơn nữa, tuy cô đã đưa danh thiếp, nhưng giám đốc Lưu vẫn chưa nhận được điện thoại của Hàn Đống, trong lòng luôn bất an, cứ nhìn thấy Giang Mi Ảnh là cục kỳ u oán, làm tâm lý Giang Mi Ảnh rất áp lực.