Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chi nhánh tiến vào thời kỳ thử hoạt động, Trịnh Lâm Thiên đi phụ trách chi nhánh. Nhân viên của cửa hàng chính còn chưa quen công việc lắm, nên Hoàng Như Như đành phải buổi sáng với tối sang bên chi nhánh hỗ trợ, tính tiền, giữa thời gian đó nếu không có lớp học liền tới cửa hàng chính bàn giao.
Giang Mi Ảnh thấy hơi tiếng, cô vừa mới thân thiết hơn được với Hoàng Như Như, trở thành bạn bè, cô nàng đã phải sang chi nhánh.
Hôm nay Giang Mi Ảnh tan làm hơi muộn, tới lúc tan đã là hơn tám giờ, chỉ có thể kịp thời gian ăn bữa khuya. Cô không có thói quen ăn khuya, nhưng mà còn chưa ăn cơm tối, thật sự có chút đói, thế là cô gọi một bát canh trứng hạt óc chó.
Trịnh Lâm Thiên cùng Hoàng Như Như quay về cửa hàng chính, đang dỡ hàng ở chiếc minibus vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, ra ra vào vào phòng bếp.
Cậu đi ngang qua nghe thấy Hoàng Như Như đang hỏi ý kiến Giang Mi Ảnh xem có nên tiếp tục công việc ở chỗ Hàn Đống này hay không, cậu ôm cái hòm, vất vả nói: “Này, học tập… Không phải cũng như vậy sao, thích công việc của mình là được rồi.”
Hoàng Như Như lườm cậu một cái: “Anh chưa từng học đại học, không có tư cách nói những lời này.”
Trịnh Lâm Thiên lầm lầm một tiếng, bắt gặp ánh mắt hung dữ của Hoàng Như Như, cậu rụt rè thu ánh mắt lại, giận dỗi vào trong bếp.
Giang Mi Ảnh nhìn ánh mắt hai người giao lưu, nghi hoặc hỏi: “Xin lỗi, chị cứ cảm thấy cách nói chuyện cùng ánh mắt hai người khác khác trước kia…”
Không khí ngưng đọng trong giây lát.
Hoàng Như Như dần đỏ mặt, cô nàng ôm lấy hai má, cảm nhận sự nóng ran dưới lòng bàn tay, lo lắng hỏi: “Rỗ ràng lắm ạ?”
Giang Mi Ảnh lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ là chị cảm giác được giữa hai đứa có gì đó không giống.”
Hoàng Như Như nháy mắt với cô: “Đừng nói với người khác nha chị, dù sao cũng là tên kia theo đuổi em trước.”
Giang Mi Ảnh kinh ngạc nói: “Hóa ra là vậy à.” Hai người bọn họ thế mà đang hẹn hò.
Giang Mi Ảnh cười vẻ hiểu rõ lại có chút ám muội, mắt đào hoa cong cong, hơi mang chút nghịch ngơm, làm Hoàng Như Như càng thêm xấu hổ.
Hàn Đống bế canh trứng hạt óc chó lên, giống như là nói với Hoàng Như Như, nhưng thật ra là đang nói cho Giang Mi Ảnh biết, anh nói: “Ngày mai anh sẽ đi thủ đô một chuyến.”
Giang Mi Ảnh ngẩng đầu lên, có chút sững sờ.
Chi nhánh vẫn mở bình thường, còn cửa hàng chính thì không.” Hàn Đống bổ sung.
Giang Mi Ảnh hỏi: “Anh đi mấy ngày?”
“Nhanh thì hai ngày, lâu thì năm ngày, phải về quê xử lý chú chuyện.” Hàn Đống rũ mắt, nhẹ nhàng nhìn Giang Mi Ảnh.
Giang Mi Ảnh chớp chớp mắt, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy… Thay tôi hỏi thăm bố anh.”
Hàn Đống gật đầu: “Ừ.”
Canh trứng có vị ngọt, ngọt thanh vừa miệng, hạt óc chó rất thơm, không dầu mỡ. Một bát nhỏ không quá lòng bàn tay, Giang Mi Ảnh ăn hơn được nửa đến lúc cảm thấy người khó chịu mới dừng tay.
Hiện tại cô đã tiến bộ hơn nhiều, gần như ngày nào cũng ghé qua chỗ Hàn Đống ăn. Hàn Đống ghi lại đơn gọi của cô, đã được gần nửa quyển sổ, các món trong thực đơn trên tường đều đã được cô gọi một lần.
Giang Mi Ảnh thanh toán hóa đơn xong liền chạy nhanh kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Hoàng Như Như ghé vào trên quầy, mệt mỏi tính toán hóa đơn ngày hôm nay.
Hàn Đống hỏi cô nàng: “Không đuổi kịp tàu điện ngầm cùng Giang Mi Ảnh sao? Không phải mai em còn phải về trường à?”
Hoàng Như Như đang định mở miệng trả lời, đã bị Trịnh Lâm Thiên thò đầu ra từ bếp cướp câu chuyện.
“À, tí em lái xe đưa em ấy về.” Trịnh Lâm Thiên cười hì hì nói.
Hoàng Như Như trừng mắt lườm cậu một cái, Trịnh Lâm Thiên vội vàng lui trở về phòng bếp.
Bởi vì Trịnh Lâm Thiên phải đi phụ trách chi nhánh, Hàn Đống đưa chiếc minibus vận chuyển nguyên liệu nấu ăn mình dùng trước kia cho Trịnh Lâm Thiên lái, kết quả cậu lại lấy ra dùng để yêu đương. Hàn Đống tự mua một chiếc Grand Cherokee đen khí phách, rất hợp để vận chuyển đồ. Bởi vì tính dẻo dai đặc biệt, Hàn Đống cũng không thấy xót khi vận chuyển đồ nặng trên xe.
Hàn Đống biết rõ trong lòng, nhưng không nói ra, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững như thường, trong ánh mắt lại mang theo ý cười như không cười nhìn Hoàng Như Như.
Hoàng Như Như bị anh nhìn mà lạnh cả sống lưng, người thì nóng ran, ngay sau đó tức muốn hộc máu “lách cách” trên di động nhắn Wechat cho Trịnh Lâm Thiên.
“Một mình ta uống rượu say, say rồi tưởng được thành đôi với giai nhân.” Trịnh Lâm Thiên khẽ ngâm nga hát, vặn eo nhỏ, tay đánh trứng gà chuẩn bị làm vỏ sủi cảo cho ngày mai.
Di động trong túi rung lên một chút, đôi tay cậu tùy ý chùi lên tạp dề một cái, móc điện thoại ra xem. Trên màn hình, từng chữ tin nhắn nhảy ra một, ghép thành một câu hoàn chỉnh chính là: “Trịnh Lâm Thiên, anh đi chết đi!”
Ở ngoài sảnh, Hoàng Như Như nhắn tin đe dọa xong thì làm như không có việc gì hỏi Hàn Đống: “Ông chủ, anh đi thủ đô làm gì vậy? Có liên quan đến chi nhánh sao?”
Hàn Đống lắc đầu: “Chỉ đi để giải quyết tốt hậu quả thôi. Lúc anh bỏ đi rất gấp, chưa xử lý xong rất nhiều chuyện.” Anh dừng một chút, “Tiện thể đi thăm bố anh.”
Bố Hàn là ông lão với vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, cuối năm ngoái ông tới quán mỳ, còn uy hiếp nếu Hàn Đống không quay về, ông sẽ làm cho cửa hàng bọn họ sập tiệm, thật sự đã mang đến không ít phiền toái.
Hoàng Như Như mới chỉ gặp bố Hàn Đống một lần đó, trái tim non nớt đã bị để lại một bóng ma không thể xóa nhòa. Hàn Đống nói chuyện muốn đi gặp bố anh, Hoàng Như Như rung mình, nghi hoặc hỏi: “Dạ? Mà Mi Ảnh quen bố anh ư?”
Hàn Đống cong cong khóe miệng, dùng một từ miêu tả quan hệ giữa hai người bọn họ: “Là bạn vong niên.”
“…” Bạn vong niên thật kỳ lạ.
Thoạt nhìn hai người rõ ràng xa cách không có quan hệ gì, Giang Mi Ảnh nhỏ hơn Hàn Đống sáu tuổi, bố Hàn Đống là điển hình của việc kết hôn sinh con muộn, Giang Mi Ảnh gọi bố Hàn là “Ông” cũng không ngoa.
Nhưng sao còn thành bạn vong niên? Hoàng Như Như nghĩ mãi cũng không ra.
Chính Hàn Đống nói xong từ này cũng dở khóc dở cười, anh cúi đầu khẽ cười một tiếng.
Bạn vong niên và “Mặt trận liên minh chống Hàn Đống.”
Chắc là ý này mới đúng.
_______
Phan: Canh trứng hạt óc chó.