Giang Mi Ảnh ngồi trên sô pha, cô vùi đầu, áy náy không thôi xin lỗi lần nữa: “Em thật sự không cố ý. Chỉ là ngửi thấy mùi hương, lại nhìn đến miếng thịt bò kia, thật sự không có cách nào kiềm chế được bản thân, chỉ muốn phun ra… Thật sự rất xin lỗi, anh Tiêu.”
Từ lúc nhỏ, Giang Mi Ảnh đã gọi Tiêu Dẫn Chương là “Anh bé”, lớn hơn một chút liền gọi “Anh Tiêu”. Chờ đến sau này gia đình Giang Mi Ảnh chạy khỏi Phù Thành như tránh ôn dịch, bay đến thủ đô, đến lúc gặp lại nhau lần nữa, Giang Mi Ảnh đã học cách lễ phép khách sáo gọi anh “Bác sĩ Tiêu”.
Từ khi gặp lại tới nay, đây là lần đầu tiên Giang Mi Ảnh gọi anh là “Anh Tiêu”, nhưng lại dưới tình huống này, mang theo hổ thẹn mà xin lỗi —— làm Tiêu Dẫn Chương càng đau lòng.
Giang Mi Ảnh tựa như một hạt giống cây thường xuân, từ khi anh còn bé, đã bén rễ trong lòng anh, tăng trưởng theo từng năm, dần dần lớn lên, cô bé trưởng thành tự do hoang dại giống cây thường xuân, biến thành một cô nhóc mập mạp, mặt mày thanh tú, nhưng lại bị sự mập mạp giam cầm trong ụ thịt trên mặt.
Đến một ngày nọ, anh về nhà vào nghỉ đại học, nhìn thấy cô gái nhỏ nhà hàng xóm kia đột nhiên thon gầy trổ mã thành một cô bé yêu kiều, lòng anh đầy kinh ngạc. Cả người cô bẩn thỉu, sợ hãi rụt rè co rúm vào góc tường cửa nhà khóc thút thít, anh nhìn ra bên ngoài bức tưởng cầu thang, cây thường xuân đã bò kín mặt tường, che lại hết ánh sáng của hành lang.
Tại hành lang lờ mờ tối tăm, rách nát lộn xộn, tiếng khóc của cô mang theo sự tự ti cùng bất lực.
Dây thường xuân bò phủ kín hành lang tối râm mắt, bất kể sinh vật kỳ quái gì cũng có thể nhảy vào. Trong thời kỳ loạn lạc đó, anh đã nghe được đủ mọi lời đồn phóng đại. Anh mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Giang Mi Ảnh rời nhà đi học, đôi mắt cô vẫn sưng đỏ, cẩn thận nhìn anh một cái.
Mắt đào hoa xinh đẹp co rúm lại một chút, sau đó cô làm như không sao, khẽ gọi: “Anh Tiêu, em… Đi đi học.” Cấp ba không được nghỉ hè.
Dây thường xuân rốt cuộc cũng bò tới nóc nhà.
Nếu cắt được rễ của dây thường xuân, vậy mặt tường thường xuân tươi tốt xanh um cũng sẽ vàng khô, chết đi. Nó còn sống, dù cho sẽ có các loại sinh vật làm người ta ghét bỏ bò vào, anh vẫn không nỡ cắt đi.
Về phần Giang Mi Ảnh, anh đã nghe được tất cả mọi lời đồn thổi, nhưng anh không dám đi xác nhận, cho rằng đấy là bảo vệ.
Sau đó khi anh đang vùi đầu thực tập, Giang Mi Ảnh đã hoàn toàn rời khỏi Phù Thành, rời bỏ dây thường xuân bò trên mái hiên.
Mùa đông, dây thường xuân khô héo.
Hai người gặp lại, nhưng là trong phòng bệnh lạnh lẽo, khác hẳn với một cô bé khỏe mạnh, một dây thường xuân lớn tuổi sinh trưởng tự do. Cô mở to hai con mắt vô hồn, không có thứ gì.
Hiện tại, Giang Mi Ảnh gọi anh: “Anh Tiêu.”
Trong lúc lơ đãng, hốc mắt anh cũng đỏ hoe, anh khẽ nói: “Không sao, không ăn được đồ anh làm, không phải còn Hàn Đống sao?”
Bao nhiêu loại uất ức, áy náy, cùng cảm xúc trong lòng ùn ùn kéo đến.
Vào mùa hè tẻ nhạt nào đó, đã từng có người độc ác nói vào tai Giang Mi Ảnh: “Không ăn à? Muốn tao nhét vào mồm mày đúng không?”
Còn có người nói: “Hóa ra là sợ béo trở lại nên mới không ăn sao? Mày bị ngu hả?”
Lúc ấy không có một ai từng nói: “Không sao, không ăn cũng được.”
Kể cả bố mẹ, người yêu thương cô nhất.
Rốt cuộc Giang Mi Ảnh không nhịn được, khóc “Òa” lên, cô nhào vào lòng anh, dùng cổ áo anh lau nước mắt.
“Cảm ơn anh, anh Tiêu.”
Tiêu Dẫn Chương dở khóc dở cười, vỗ đầu cô, thấp giọng nói: “Giữa anh với em, không lời cảm ơn nào có thể nói hết được.”
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của Phường Tam Vị ở thủ đô xa xôi, Hàn Đống đang ngồi trên sô pha văn phòng chủ tịch, sắc mặt âm trầm.
Bố Hàn bị trẹo chân hai tháng trước, hiện tại chân vẫn còn hơi đau, nhưng mà không ảnh hưởng đến đi lại. Ông cảm thấy mình như ông chủ lớn khi chống gậy, thế là ông cũng chống gậy. Giờ phút ngày, cây gậy khảm đá ngọc bích hình chim bồ câu trên đỉnh chỗ tay cầm bằng đồng, đang bị người cầm “cộc cộc cộc” gõ lên nền gạch.
“Ngày mai liền đi là ý gì hả!”
Hàn Đống cau mày, tỏ vẻ không tán đồng với hành động liên tục dùng cây gậy gõ vào gạch của bố mình, “Gạch sắp nứt ra rồi!”
“Khụ, đừng nói sang chuyện khác! Không phải bảo anh ở lại thêm mấy ngày sao?”
Hàn Đống nói: “Con xong công việc rồi.”
“Xong rồi thì ở lại mấy ngày tâm sự với bố, anh không thích nói chuyện với bố đến vậy sao?”
Hàn Đống lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bố, con còn phải mở cửa hàng.”
“Vậy phá cửa hàng của anh đi xem còn kinh doanh được cái gì.” Bố Hàn lầm bầm.
Hàn Đống gật đầu: “Số lần đặt bàn cùng số lần bán hàng còn cao hơn nhà hàng kinh doanh tốt nhất của Phường Tam Vị.”
Bố Hàn lẩm bẩm: “Doanh thu với tỷ lệ lợi nhuận của các người thì được bao nhiêu chứ, chẹp.”
Ông lại hỏi: “Nghe nói con hủy hết mấy tài khoản trước kia bị đóng băng?”
Hàn Đống trả lời: “Vâng. Tại vì nhiều tài khoản quá không tiện, nên con để tập trung vào một tài khoản.”
Bố Hàn không quan tâm vấn đề này, lại quay về đề tài ban đầu: “Tại sao phải quay về nhanh như vậy?”
“Cộc cộc cộc…” Cây gậy gõ xuống gạch sàn.
Hàn Đống bị tiếng “cộc” làm đầu căng ra, không chịu được nữa nên trả lời: “Có người đang đợi ăn đồ con nấu.”
“…” Trên mặt Bố Hàn nháy mắt xuất hiện vết nứt, sau một lúc ông mới tìm lại được giọng nói của mình, “Gì? Ai cơ?”
“Khụ, là vị tai mắt kia của bố.”
Bố Hàn lại “Hả” một tiếng.
“Làm thế nào mà bố tìm được được con, tự bố biết.” Hàn Đống nhẹ nhàng liếc nhìn bố Hàn một cái, không nói gì thêm.
Bố Hàn: “…” Sao ông cảm thấy ông càng không hiểu gì?
_______
Phan: Hụ hụ mọi người có đoán được lý do tại sao nu mắc eating disorder chưa: