Đúng chín giờ tối, chỉ còn ba bàn thực khách, còn có Phương Lai Dương tới mua bữa khuya cho Miêu Miểu.
Hàn Đống tựa vào quầy, tay áo xắn tới khuỷu tay, anh nửa ngẩng đầu, một tay cầm điều khiển TV đổi kênh.
Cảnh tượng lúc chiều đã làm Hàn Đống khó chịu suốt cả buổi tối, không có cách nào hứng thú làm việc.
Bởi vì nhân viên của cửa hàng chi nhánh làng đại học đều là sinh viên làm thêm, tám giờ đã ngừng bán hàng, Trịnh Lâm Thiên tới cửa hàng chính hỗ trợ, Hoàng Như Như có buổi họp lớp buổi tối nên không tới.
Như một vị Phật lớn, Phương Lai Dương khoanh tay trước ngực, mặt âm trầm đứng dựa tường đối diện với Hàn Đống, từ góc độ của anh ta có thể thấy thấy được mấy nồi nấu nước kho qua cửa phòng bếp. Trịnh Lâm Thiên đang cúi đầu đóng gói những món anh ta gọi.
“Gần đây kinh doanh tốt chứ?” Phương Lai Dương buồn chán hỏi.
Hàn Đống gật đầu: “Ừ.”
Đối phương trả lời không phối hợp chút nào làm bầu không khí yên lặng năm giây.
Nhận thấy bầu không khí xấu hổ, Hàn Đống nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, bổ sung: “Miêu Miểu không ca thán muốn giảm cân với anh nữa à?”
Anh thấy rất kỳ quặc, Miêu Miểu suốt ngày kêu gào béo quá muốn giảm béo, tại sao Phương Lai Dương thân là người yêu lại còn thỉnh thoảng mua bữa ăn khuya cho cô, thế là ý gì?
Phương Lai Dương gật đầu, nói: ” Vào giờ này là cô ấy lại kêu đói.”
Ngụ ý là không nỡ bỏ đói cô.
Hàn Đống “Ồ” một tiếng, ngẩng đầu tiếp tục xem TV, trong lòng nghĩ Miêu Miểu có bạn trai như Phương Lai Dương chắc cả đời cũng không thể giảm cân.
TV chiếu một gameshow đang nổi được phát sóng gần đây, Hàn Đống cũng quên mất mình biết được từ đâu, chương trình này là do đài truyền hình để cho công ty điện ảnh mà Giang Mi Ảnh làm việc sản xuất, nói không chừng chương trình mùa này là do chính Giang Mi Ảnh biên tập.
Hàn Đống bỗng dưng sinh chút hứng thú với chương trình này, để điều khiên xuống bên cạnh.
Phương Lai Dương phàn nàn: “Không ngờ anh thích xem loại chương trình nhàm chán này.”
Hàn Đống liếc nhìn anh ta: “Anh không xem à?” Hàn Đống đúng ra không xem, nhưng không biết tại sao, có chút liên quan Giang Mi Ảnh nên hiện tại anh có hứng thú.
Giống như một tên trộm, anh muốn tìm hiểu tất cả bên cạnh cô, mọi mặt cuộc sống của cô, cũng không biết vì sao.
Phương Lai Dương cũng chột dạ, tất nhiên anh ta có xem, xem cùng Miêu Miểu.
Lát nữa lên tầng đưa đồ ăn khuya cho Miêu Miểu, anh ta chắc chắn sẽ lại bị Miêu Miểu lôi kéo xem cùng.
“Không xem.” Phương Lai Dương duỗi thẳng lưng, nói dối hợp tình hợp lý.
“À.” Hàn Đống không có hứng thú với cuộc sống của anh ta, anh thu tầm mắt lại, cực kỳ chăm chú xem chương trình.
Trực giác của Phương Lai Dương cảm thấy Hàn Đống có chỗ nào đó không giống, nhưng anh ta không thân với Hàn Đống, cũng không tìm được lý do gì để nói chuyện.
Trịnh Lâm Thiên đưa đồ ăn khuya đã được đóng gói xong cho Phương Lai Dương, nói: “Anh Phương, đây, em cho rất nhiều nước canh, chắc chắn chị Miêu sẽ thích.”
“Ừ.” Phương Lai Dương nhận đồ ăn khuya.
Trong thoáng xoay người, anh ta đột nhiên cẩn thận suy nghĩ xem Hàn Đống có chỗ nào khang khác.
Trước kia, chỉ cần là đơn Miêu Miểu gọi, Hàn Đống đều sẽ tự mình đi nấu, làm đơn. Đây cũng là điều Phương Lai Dương vẫn luôn cảm thấy băn khoăn, người yêu mình đâu cần người khác chăm sóc đặc biệt.
Nhưng mà lúc này, Hàn Đống lại không có ý tự mình nấu, mà giao cho Trịnh Lâm Thiên mệt mỏi phong trần, vừa mới gấp gáp trở về. Anh có vẻ thất thần.
Lòng hiếu kỳ của Phương Lai Dương cũng thoáng lướt qua, tính tiền xong liền rời đi.
Trịnh Lâm Thiên thò qua hỏi Hàn Đống: “Sư phụ, tại sao hôm nay lại để em làm? Đó là đơn của chị Miêu mà.”
Hàn Đống nhìn cậu một cái, hỏi: “Vì sao đơn của Miêu Miểu thì cậu không làm được?”
Trịnh Lâm Thiên sửng sốt, ấp a ấp úng một lúc lâu không nói nên lời. Cậu muốn nói, vốn Hàn Đống vẫn luôn tự mình nấu cho Miêu Miểu, nhưng nói ra như vậy lại có vẻ cậu không tôn trọng sư phụ, còn đâm chọc vào con tim thất tình của Hàn Đống.
Hàn Đống thu hồi tấm mắt: “Không có chuyện gì thì chú đi dọn dẹp phòng bếp đi.”
Trịnh Lâm Thiên bĩu môi: “Sư phụ tâm trạng không tốt à?”
“Không.”
Trịnh Lâm Thiên tiến đến bên cạnh Hàn Đống, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, hôm nay chị Giang không tới sao?”
Hàn Đống không nói gì chỉ lườm cậu.
Trịnh Lâm Thiên liền hoàn toàn hiểu được cái gì là điều hay không nói, nói điều dở.
Cả ngày hôm nay, Giang Mi Ảnh cũng không xuất hiện, Hàn Đống gửi tin nhắn cô cũng không trả lời, trong lòng anh có chút lo lắng, mà ra cửa đưa cơm hộp liền bắt gặp cô nói cười hẹn hò với người mà anh không thích, bác sĩ Tiêu ngoài cười mà trong không cười.
Cô không bận rộn, thậm chí còn có thời gian nhàn rỗi đi hẹn hò với người khác, nhưng vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Bắt đầu từ ngày hôm sau khi Giang Mi Ảnh đột ngột rời khỏi quán mỳ, cô như mất liên lạc, anh vốn còn đang chờ Giang Mi Ảnh tới quán, để anh hỏi chút tại sao cô đột nhiên bỏ đi?
Giờ thì tốt rồi, người không xuất hiện,tin nhắn cũng không trả lời.
Tâm trạng Hàn Đống cực kỳ không tốt.
Anh trầm mặt, làm Trịnh Lâm Thiên run sợ trong lòng, Trịnh Lâm Thiên vội vàng hô: “Em… Em về bếp dọn dẹp lại các thứ!” Nói xong, cậu vội vàng chạy đi.
Hàn Đống lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía TV.
Biên tập của chương trình này rất thú vị, Hàn Đống không xem nhiều chương trình tạp kỹ, cũng không hiểu rõ mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng, nhưng nhờ sự biên tập khéo léo, nên anh xem cũng thấy hay. Chương trình chỉ sau chốt lát là kết thúc, một loạt credit nhanh chóng chạy qua.
Thị lực Hàn Đống tốt, ngay lập tức nhìn thấy được danh sách nhân viên làm hậu kỳ.
Biên tập: Giang Mi Ảnh…
Quả nhiên là do cô biên tập.
“Tính tiền!” Bàn khách cuối cùng trong quán gọi.
Hàn Đống gọi: “A Thiên.”
“Dạ!” Trịnh Lâm Thiên hớt hải chạy ra, lau tay lên tạp dề.
Hàn Đống ném tờ hóa đơn ra, Trịnh Lâm Thiên giơ tay tiếp được, liếc mắt cái đã tính xong đơn.
“Tổng cộng năm ba tệ, bỏ phần lẻ, tính năm mươi là được, tiền mặt hay Alipay? WeChat cũng được.”
Sau khi thực khách rời đi, Hàn Đống gọi Trịnh Lâm Thiên, hất hất cằm chỉ chương trình đang chiếu bản giới thiệu trước: “TV nhà mình có chương trình này không?”
Trịnh Lâm Thiên sửng sốt, ngay sau đó chợt phản ứng lại: “Trong TV lắp trong nhà cũng cùng một hệ thống đài này, bên này có, bên kia cũng có. Sư phụ tìm xem?”
Hàn Đống gật đầu.
“Sư phụ, đóng cửa à?” Trịnh Lâm Thiên hỏi.
“Ừ, hẳn là không còn khách nữa.” Hàn Đống ngẩng đầu nhìn TV, căn bản không nhìn lại ánh mắt nào.
Trịnh Lâm Thiên vốn có ý là, đáng nên quét tước cùng nhau đúng không, hôm nay ba nhân viên làm thêm đều rời đi sớm. Ý sư phụ chẳng nhẽ là muốn một mình cậu quét tước dọn vệ sinh?
Hàn Đống đúng là có ý này.
“Chú quét dọn sạch sẽ đi, anh tính tiền.”