Chín rưỡi tối, vị khách cuối cùng trong quán mỳ Hữu Gian tính tiền rồi rời đi.
Trịnh Lâm Thiên bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn.
Đại học đã nghỉ, bên chi nhánh chỉ bán hết ngày liền đóng cửa.
Nhà Hoàng Như Như ở huyện nhỏ trực thuộc thành phố Phù Thành, được nghỉ một cái, cô nàng liền về quê.
Trịnh Lâm Thiên vừa dọn dẹp sảnh ăn vừa hỏi: “Sư phụ, chúng ta đến nhà Hoàng Như Như chơi đi? Huyện Mặc gần biển, em nghe nói hải sản rất rẻ.”
Hàn Đống đã từng đến huyện Mạc, phong cảnh đúng là rất đẹp, nhưng mà anh không có tâm trạng để đi.
“Chú muốn đi anh cũng không cản.”
“Anh không đi, em đi còn ý nghĩa gì nữa.” Trịnh Lâm Thiên trong nghĩ đằng ngoài nói một nẻo.
Lòng Hàn Đống hiểu rõ lườm cậu một cái, hờ hững nói: “Chú không muốn có đến thế giới hai người sao?”
Nghe thấy Hàn Đống trêu chọc mình, Trịnh Lâm Thiên cường điệu “Ồ” một tiếng, hô: “Không muốn không muốn không muốn!”
“Vậy anh đi cùng.”
Trịnh Lâm Thiên trầm tư.
Hàn Đống giễu cợt một tiếng, khóa kỹ ngăn kéo quầy, nói: “Chú muốn đi thì đi đi, anh không đi đâu, ở thủ đô còn có chút chuyện cần xử lý.”
Từ khi bố Hàn Đống tìm tới cửa năm ngoái, sau khi hai cha con hòa giải, anh lại bắt đầu tiếp quản công việc quản lý bộ phận ở Phường Tam Vị. Bởi vậy ngày đêm làm việc liên tục, cũng không có thời gian ra ngoài đi chơi.
“Ầu ——” Lòng Trịnh Lâm Thiên tràn ngập phấn khích, rồi lại xấu hổ vì biểu hiện ra quá lộ liễu.
Tắt đèn trong quán, hai người ra khỏi cửa cửa hàng, đang định đóng cửa khóa lại, kéo cửa cuốn xuống. Trịnh Lâm Thiên ngáp một cái, quay đầu, ánh mắt thoáng nhìn thấy một cái bóng đen trong góc.
“Ối!” Cậu hoảng sợ, nhảy sang bên cạnh.
Hàn Đống nhíu mày nhìn lên, ngẩn người: “Giang Mi Ảnh?”
Trịnh Lâm Thiên cúi người nhìn kỹ, sợ ngây người: “Hả… Là chị Giang thật ư?”
Giang Mi Ảnh ngồi xổm trong góc âm u, cô dựa vào tường, đôi tay ôm lấy đầu gối, ngẩng mặt lên từ trong cánh tay.
Gương mặt kia làm lòng Hàn Đống đau xót, tâm trạng đặc biệt phức tạp.
Gương mặt trang điểm ban đầu đã khóc nhòe đi, hồn xiêu phách lạc, hai mắt vô hồn, kèm với nước mắt. Đôi mắt đào hoa anh thích nhất của Giang Mi Ảnh giờ phút này lại đang sưng đỏ.
“Không thể đóng cửa muộn một chút sao?” Giang Mi Ảnh dùng giọng gió, thấp giọng hỏi.
Giọng nói của cô có vẻ thực sự yếu ớt, Hàn Đống lo lắng trong lòng, cũng không quay đầu lại mà nói với Trịnh Lâm Thiên: “A Thiên, chú về nhà trước đi.”
“Sư phụ anh thì sao…” Trịnh Lâm Thiên hoảng loạn hỏi.
“Anh sẽ ở cùng cô ấy.” Hàn Đống nói.
Trịnh Lâm Thiên do dự mãi, Hàn Đống nghiêng đầu an ủi cậu: “Ngày mai chú phải dậy sớm lái xe đi huyện Mặc, về trước đi ngủ đi.”
“Ở đây có anh rồi.” Hàn Đống suy nghĩ, giọng điệu ôn hòa nói với Trịnh Lâm Thiên, “Anh sẽ chăm sóc cô ấy.”
Trịnh Lâm Thiên ngẩn ngơ.
Từ trước đến nay, giọng điệu cùng vẻ mặt của Hàn Đống chưa từng dịu dàng và nghiêm túc như này, khiến Trịnh Lâm Thiên rất ngạc nhiên.
Trịnh Lâm Thiên tự hỏi có phải cậu vừa phát hiện ra điều gì đó phi thường phải không.
“Vậy… Sư phụ chăm sóc tốt cho chị Giang nhé… Cố lên!” Nói xong, cậu lấy thế can đảm nắm tay Hàn Đống khích lệ.
Hàn Đống lườm Trịnh Lâm Thiên một cái, Trịnh Lâm Thiên nhanh chóng lái xe rời đi.
Đến lúc hình bóng Trịnh Lâm Thiên biến mất, Hàn Đống mới ngồi xổm xuống, nhìn Giang Mi Ảnh chăm chú.
“Đứng lên được không?” Hàn Đống nhẹ nhàng hỏi.
Giang Mi Ảnh không biết đã ngồi xổm trốn ở đây bao lâu, hai chân đều tê rần, cô để lộ ra từ cánh tay hai mắt đào hoa sưng đỏ.
Sụt sịt mũi, cô nghẹn ngào hỏi: “Tôi muốn uống rượu, có thể cho tôi rượu không?”
Bộ dáng hồn xiêu phách lạc nhưng tính tình bướng bỉnh kia làm Hàn Đống bật cười, anh mím môi, hỏi: “Uống rượu nửa đêm?”
Giang Mi Ảnh chau mày, gật gật đầu.
“Vậy có chuyện cũ gì muốn chia với tôi sao?” Hàn Đống hỏi.
Trái tim Giang Mi Ảnh co giật đau đớn.
“Tôi không thèm nói cho anh.” Giọng nói cô đầy tủi thân, dường như còn kèm theo tính khí phát tiết lên người Hàn Đống.
Hàn Đống không tức giận, vươn tay về phía cô: “Dậy đi, trong quán có rất nhiều rượu, em có uống được không?”
Từ nhỏ đến nay Giang Mi Ảnh chưa từng uống rượu, cô không biết mình có thể uống được không. Nhưng mà trong họp lớp, nhóm người ăn uống linh đình, rượu vào lời ra náo nhiệt, còn trêu chọc cô vì cô không uống rượu.
Cô không nói lời nào, nhìn chằm chằm bàn tay sạch sẽ thon dài, dày rộng mà ấm áp của Hàn Đống, sau đó ngước mắt nhìn vẻ mặt Hàn Đống, thấy anh không mất kiên nhẫn, mà yên lặng chờ cô đáp lại.
Giang Mi Ảnh cụp mắt, vươn tay, cẩn thận đặt tay lên tay Hàn Đống.
Bàn tay lạnh băng của cô nháy mắt được anh bao bọc.
Ấm áp khô ráo, đầy sức mạnh xoa dịu vững chắc.
Trái tim Giang Mi Ảnh như được bàn tay này an ủi.
Hàn Đống hơi dùng sức, kéo Giang Mi Ảnh dậy khỏi mặt đất.
Giang Mi Ảnh ngồi xổm đã lâu, chân tê rần, vừa bị kéo lên một cái, hai chân liền nhũn ra, ngã về phía trước.
Hàn Đống nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cô, đỡ người cô, thấp giọng hỏi: “Có sao không?”
Lòng bàn tay Giang Mi Ảnh áp trên ngực Hàn Đống, cảm nhận sự cứng rắn dưới lòng bàn tay, nhịp tim dần tăng tốc. Đôi tay anh ôm lấy cô giống như bàn là, nóng ran, dường như xuyên qua lớp vải mặc làm bỏng làn da cô.
“Không sao.” Giang Mi Ảnh rời khỏi ngực Hàn Đống, giậm chân, ho nhẹ một tiếng cường điệu, “Vẫn tốt.”
Hàn Đống đẩy cửa quán ra, mở đèn. Đèn huỳnh quang lóe lên hai cái, sáng bừng hẳn.
Giang Mi Ảnh đứng ở cửa, hơi do dự. Hàn Đống đi tới bên tủ lạnh, thấy cô vẫn đứng ngoài cửa, liền nói: “Vào đi, ngồi tùy ý.”
Giang Mi Ảnh vào cửa, tìm ngồi xuống vị trí góc tường.
“Lạnh được chứ?” Hàn Đống mở tủ lạnh ra, hỏi Giang Mi Ảnh, “Uống loại nào?”
Giang Mi Ảnh nói: “Được… Tôi cũng không biết uống loại nào, đều được.”
Vừa nhìn đã biết Giang Mi Ảnh là người không uống rượu. Hàn Đống nghĩ ngợi, đóng tủ lạnh lại, bảo Giang Mi Ảnh “Chờ một lát”, rồi xoay người vào bếp.
Giang Mi Ảnh ngồi ở sảnh ăn, tâm trạng phức tạp lo âu.
Lúc cô xuống núi Phương Sơn, liền chui thẳng vào taxi, dọc đường đi mặt vô cảm, trong lòng không có suy nghĩ gì cả.
Tài xế hỏi cô muốn đi nơi nào, cô không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: “Chung cư Hối Đô.”
Đến lúc taxi đưa cô tới cửa quán mỳ Hữu Gian, sức lực toàn thân Giang Mi Ảnh bị rút ra trong nháy mắt.
Trong quán, Hàn Đống và Trịnh Lâm Thiên vui vẻ phấn chấn bận rộn, bức tường màu be hợp với ánh đèn có vẻ đặc biệt ấm áp.
Giang Mi Ảnh đứng dưới ánh đèn đường, nửa người chìm trong bóng tối đen, giống như sinh vật thối rữa vùng vẫy trong bùn lầy.
Cô nặng nề lê bước đến góc tường, nghe tiếng trò chuyện huyên náo trong quán truyền ra, lòng dần dần bình tĩnh trở lại, cô ngồi xổm xuống, chôn mặt vào giữa cánh tay, nước mắt chảy ra lúc nào cũng không biết.
Lúc này, Hàn Đống đưa cô vào quán mỳ, chỉ còn hai người bọn họ.
Giang Mi Ảnh lại bắt đầu lo lắng.
Có phải cô không nên tới không? Càng không nên nhất thời giận dỗi liền nói muốn uống rượu.
Cưỡi trên lưng hổ rồi thì khó mà xuống, nhưng Giang Mi Ảnh lại không nỡ từ bỏ Hàn Đống dịu dàng như vậy của hiện tại.
Cô do dự một lúc, Hàn Đống đã mang theo một bình rượu to màu vàng nhạt ra.
Hàn Đống giới thiệu với Giang Mi Ảnh: “Cái này A Thiên mua từ siêu thị nhập khẩu. Rượu bưởi Nhật Bản, rượu trái cây nồng độ thấp, hơi đắng, có vị rất sảng khoái, phù hợp cho con gái.”
Anh hơi lắc lắc bình rượu, Giang Mi Ảnh mới phát hiện ra, rượu trái cây có màu vàng nhạt.
Rất xinh đẹp, cứ như một khối sáp ong.
Hàn Đống rót cho Giang Mi Ảnh non nửa ly, bảo cô nhấm nháp một chút.
Giang Mi Ảnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, trong miệng có nồng hương bưởi, hơi đắng, nhưng lại ngọt ngào sảng khoái, hương vị rượu chậm rãi khuếch tán, trong rượu còn có hạt trái cây, giống như đồ uống.
Uống ngon ghê. Giang Mi Ảnh lại uống một ngụm nhỏ.
“Không phải hôm nay có họp lớp sao?” Hàn Đống rót cho mình một ly, nhưng không uống.
Giang Mi Ảnh cúi đầu giấu giếm vẻ mặt của mình.
“Chỉ vậy đi.” Cô khẽ đáp, lại uống một ngụm lớn.
Hàn Đống giơ tay định ngăn cô lại, định nói gì đó, nhưng cô đã uống rồi, đành thôi.
_______