Thần Đế Trọng Sinh

chương 486: một chiêu giết trong nháy mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Rống!"

Sau khi Âu La Sâm lại rít lên một tiếng, khí thế trên người hắn trong nháy mắt cũng nhảy lên tới một cái cấp độ cực kỳ đáng sợ.

"Sau khi Âu La Sâm thi triển Sư Tâm Nộ, sợ là cũng đã có thực lực cấp Vương đỉnh phong a?"

"Đây cũng mang ý nghĩa, bên trong cảnh giới cấp Vương gần như đã là vô địch a!"

"Thật là đáng sợ!"

"Tuy tiểu tử Hồ tộc kia rất thông minh, dăm ba câu đã tan ra đồng minh của ba người, đáng tiếc ở trước thực lực tuyệt đối thì mọi mưu kế đều vô dụng!"

...

Tại lúc mọi người còn đang nghị luận thì Âu La Sâm rốt cuộc cũng xuất thủ.

Oanh!

Vẫn như cũ là một quyền không có chút thay đổi nào, thế nhưng uy thế kia lại so với trước đó cường đại hơn không chỉ mười lần!

Diệp Trần thấy thế cũng không thể không lắc đầu than nhẹ, "Vốn chỉ muốn khiêm tốn một chút, không nghĩ tới trời không toại lòng người! Cũng được coi như bại lộ thân phận thì như thế nào? Cùng lắm thì ta gi ết chết hắn giết cho long trời lở đất, vẫn có thể bức Cửu Thủ Yêu Hoàng kia đi ra a!"

Mà vào lúc hắn còn đang tự lầm bẩm thì Âu La Sâm đã giết tới trước mặt, giống như một con hùng sư đang tức giận, dường như muốn xé xác Diệt Trần thành muôn mảnh!

"Chết đi cho ta!"

Một quyền rơi xuống như thể sao băng rơi xuống, ngay cả không khí xung quanh đều bị ép tới rung động ầm ầm, dường như muốn vỡ ra!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào thiếu niên Hồ tộc giữa sân kia, muốn nhìn hắn một chút làm sao có thể ngăn cản được một quyền bá khí vô song này của Âu La Sâm.

Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ kih ngạc phát hiện, thiếu niên Hồ tộc kia giống như sợ tới mức choáng váng, vậy mà đứng im tại chỗ không nhúc nhích!

"Hắn đang làm cái gì?"

"Vậy mà không tránh sao?"

"Một quyền kh ủng bố như thế, ngay cả cường giả cấp Hoàng cũng không thể không né tránh?"

"Chẳng lẽ hắn muốn tìm cái chết hay sao?"

...

Mọi người đều đang rất buồn bực

"Diệp Trần ca ca!"

Thanh Bảo Nhi thấy cảnh này thì hốc mắt sớm đã đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy xuống.

Còn về phía Lang tộc thì trên mặt Thất vương tử Uy Liêm lộ ra vẻ vui mừng, "Tiểu tử! Xem ngươi lần này còn không chết!"

Lúc trước hắn nhìn thấy Diệp Trần đăng tràng, sửng sốt không dám ra sân, về sau nhìn thấy Diệp Trần đánh bại Lôi Đinh Nặc một cách dễ dàng thì trong lòng của hắn vừa sợ vừa tức vừa hận, bây giờ mắt thấy tiểu tử này rốt cuộc phải thua, trong lòng làm sao có thể không vui cho được a?

Khoa Lạc Phu ở một bên thì lắc đầu, nói:

"Không biết tự lượng sức mình a!"

Thất vương tử còn tưởng rằng hắn nói là chỉ Diệp Trần thì cũng hùa theo cười nói:

"Đúng nha! Hắn coi là đánh bại ta thì tự cho là ghê gớm cỡ nào, lại không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"

khoa Lạc Phu hơi sững sờ, chợt trên mặt lộ ra vẻ mặt cổ quái, "Ngươi bị ngu à, ngươi nghĩ gì thế! Ta nói chính là tiểu tử Tử Sư tộc kia kìa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ là một người chết!"

"Cái gì! Sư phụ, ngài có nhầm lẫn gì không? Tiểu tử kia, làm sao sẽ lại..."

Thất vương tử còn chưa nói xong thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng mà khiến cho hắn cả đời khó quên, chỉ thấy ở trong sân thi đấu, đối mặt với một quyền kinh khủng đến nghịch thiên kia của Âu La Sâm, Diệp Trần đứng tại chỗ không hề động đậy, và cú đấm rơi xuống, mặt đất trực tiếp bị nện ra một cái hố lớn rất sâu, tính cả thân ảnh của Diệp Trần cũng chìm ngập vào trong đó.

Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên một vệ kim quang chợt hiện!

Tất cả mọi người ở đây đều không có thấy rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, thân thể của Âu La Sâm kia vậy mà thoáng cái vỡ ra hóa thành một đám sương máu!

"Tình huống như thế nào?"

"Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?"

"Hoàn toàn không có thấy rõ ràng a!"

"Âu La Sâm làm sao đột nhiên lại nổ tung?"

...

Trong lúc nhất thời thì tất cả mọi người đều đứng lên, hai mắt của mỗi người đều trợn lên thật lớn nhìm chằm chằm vào đạo thân ảnh gầy yếu của thiếu niên ở giữa sân kia, tất cả đều là nghĩ mãi mà không hiểu.

Ngay cả Bát hoàng tử ở trên Lưu Vân Phi Chu kia thì đôi mắt hắn cũng lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Môt chiêu trong nháy mắt gi ết chết Âu La Sâm sau khi đã thi triển ra "Sư Tâm Nộ"?

Điều này sao có thể!

Bát hoàng tử trong lòng cuồng hống,

Tuy rằng hắn rất muốn không tin tưởng, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mặt, căn bản không phải do hắn không tin là được.

Thiếu niên Hồ tộc này vậy mà một chiêu giết trong nháy mắt Âu La Sâm mà ngay cả hắn đều cảm thấy cực kỳ khó giải quyết!

"Lớn mật! La ai cho ngươi lá gan dám giết thiên tài của Tử Sư tộc ta!"

Trên khán đài, một người đàn ông trung niên đầu đầy tóc tím, đột nhiên đứng dậy chỉ vòa Diệp Trần ở phía dưới giận dữ hét.

Diệp Trần vỗ vỗ tro bụi ở trên ống tay áo, nhàn nhạt liếc mắt lườm người kia, "Ngươi không phục sao? Vậy thì xuống đây nhận lấy cái chết!"

Oanh!

Mọi người nhất thời xôn xao lần nữa.

Hoá ra, người đàn ông trung niên kia chính là tộc trưởng của Tử Sư nhất tộc, Tử Sư Vương Mạc Lạc Khắc.

Mạc Lạc Khắc thấy thiên tài tuyệt thế của bộ tộc chính mình vậy mà lại bị Diệp Trần trực tiếp đánh bại thì lập tức tức giận đến lồ ng ngực đều muốn nổ tung, nếu không phải cố kỵ phép tác của Đại hội Bách tộc thì hắn sớm đã trực tiếp động thủ với Diệp Trần.

Bây giờ lại nghe được lời này của Diệp Trần, Mạc Lạc Phu tức giận đến mái tóc màu tím cũng phải bay múa theo gió thì ngay lập tức không kìm nén được, "Ngươi muốn chết!"

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, "Tộc trưởng Mạc Lạc Khắc, nơi này là sân thi đấu! Vừa vào sân chính là quyết đấu, sinh tử bất luận! Còn xin ngài không được làm hỏng phép tắc của Đại hội Bách tộc!"

Người nói chuyện này bỗng nhiên chính là Bát hoàng tử ở trên Lưu Vân Phi Chu.

Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không khẽ híp một cái, đối với của động lần này của Bát hoàng tử mà cảm thấy ngoài ý muốn.

Mạc Lạc Khắc tôc trưởng của Tử Sư tộc ghe được điều này thì này cũng chỉ có thể đánh cưỡng chế lửa giận trong lòng, oán hận nói:

"Ở trên Xích Trụ phong này ta không động được ngươi! Chờ tới lúc các rời khõi Xích Trụ phong ta phải giết ngươi!"

Không nghĩ tới, Bát hoàng tử kia lại mở miệng lần nữa nói:

"Mạc Lạc Khắc tộc trưởng, việc này sợ rằng ngươi phải chờ đợi! Căn cứ theo quy tắc thì ba hạng đầu của Đại hội Bách tộc lần này thì người đạt được tư cách tiến vào Thánh Long trì tu luyện, nếu như ngươi muốn báo thì thì cần phải chờ hắn từ trong Thánh Long trì đi ra mới được!"

"Ngươi!..."

Mạc Lạc Khắc giận dữ đến độ muốn chửi thề, nếu như không phải cố kỵ thân phận của Bát hoàng tử, chỉ sợ sớm đã làm liều, sợ rằng muốn tìm Diệp Trần để báo thù.

Sau khi nói xong lời này thì, Bát hoàng tử lại nhìn về phía dưới ba người Diệp Trần, Đan Tiểu Man và Hùng Sơn, nói:

"Ba vị còn muốn tiếp tục?"

Diệp Trần im lặng không nói, Đan Tiểu Man và Hùng Sơn thì vội vàng thi nhau lắc đầu.

Nói đùa, ngay cả Âu La Sâm sau khi thi triển ra cấm thuật đều chết ở trong tay Diệp Trần thì cái con mẹ nó còn đánh nhau như thế nào!

Coi như cả hai người bọn họ liên thủ với nhau chỉ sợ cũng chỉ có thể bị miểu sát!

"Đã như vậy, ba vị mời đi lên trên phi thuyền, bản hoàng tử đưa các ngươi tiến về Thánh Long trì!"

Đan Tiểu Man và Hùng Sơn thi nhau tung người nhảy lên, nhảy tới trên Lưu Vân Phi Chu.

Diệp Tràn quay đầu hướng về phía Thanh Bảo Nhi ở trên khán đài mỉm cười, sau đó hướng về phía Khoa Lạc Phu dùng thần thức truyền âm nói:

"Lão Khoa, chờ ta tìm được vật mà ta cần thì sẽ lập tức rời khỏi Yêu giới, Bảo Nhi giao cho ngươi chiếu cố, nếu để cho ta biết cô ta có nửa điểm ủy khuất, ta cũng không tha cho ngươi!"

Nói xong lời này Diệp Trần cũng nhẹ nhàng nảy lên, nhảy tới trên chiếc phi thuyền kia.

Để lại Khoa Lạc Phu ở trên khán đài vẻ mặt buồn bực, trong lòng âm thầm đau khổ nói:

Mẹ nhà nó a! Ta trêu ghẹo ai a?

...

Rất nhanh, dưới sự điều khiển của Bát hoàng tử, Lưu Vân Phi Chu đã chậm rãi rời khỏi Xích Trụ phong.

P/S: Ta thích nào...chương 6 nhé....Kim Phiếu a...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio