Chiến trận do đệ thất võ sĩ đoàn tạo thành chậm rãi tán ra hai bên, một người vạm vỡ có nụ cười ác độc chậm rãi đi ra, hắn chính là phó đoàn trưởng của đệ thất võ sĩ đoàn, tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, những lời này dùng để mắng chửi người, tuy nhiên câu nói này cũng có chút buồn cười, gia hỏa này tứ chi hoặc cả chi thứ năm rất phát triển, nhưng ý nghĩ một chút cũng không đơn giản. Vừa rồi An Đông Ny không tấn công ngay các võ sĩ là muốn tìm được hắn, đáng tiếc, gia hỏa này bảo vệ mình rất giỏi.
Hiện tại đại cục đã định, hắn rốt cục nhịn không được đứng ra, muốn phát tiết một lần phẫn nộ tích tụ một thời gian dài.
" An Đông Ny, còn nhớ rõ ta chứ?" Đại hán kia âm trầm nói.
Các võ sĩ lui qua một bên, hắn chỉ là một vật thí nghiệm đến dò xét phản ứng của An Đông Ny, hiện tại đã có được kết quả.
An Đông Ny không có để ý đối phương, ánh mắt của nàng thủy chung yên lặng nhìn lên trên, nhìn vào thân ảnh mình cực kỳ quen thuộc.
Từng kỷ niệm nhiều năm trước ở trong đầu nàng hiện lên, những khoảnh khắc ngọt ngào không biết khi nào đã biến thành trách nhiệm nặng trịch, còn đối với sự khát khao cuộc sống, cùng biến thành một loại giãy dụa không cam lòng, mấy năm nay, bọn họ quả thật quá gian nan.
"Nàng đã là cực hạn võ sĩ, nhưng ta... nhưng ta chỉ mới trở thành quang mang võ sĩ, chúng ta..." Đặng Khẳng luôn có lòng cầu tiến, trong chớp mắt chớp động thần sắc xấu hổ.
"Hiện tại để ta bảo hộ ngươi, đến tương lai, tới lượt ngươi bảo vệ ta là được rồi." An Đông Ny đồng dạng còn thanh xuân vô tư nói, nàng một chút cũng không thèm để ý đến sự chênh lệch thực lực, nói như vậy chỉ vì muốn làm cho Đặng Khẳng cảm thấy dễ chịu.
"Nhưng người nhà của nàng..."
"Quản bọn họ làm cái gì chứ!" An Đông Ny cực kỳ kiên định nói, nàng dứt khoát không dựa vào sự an bài của gia tộc, chỉ có Đặng Khẳng mới có thể làm cho nàng vui vẻ, cho nên Đặng Khẳng đi tới chỗ nào thì nơi đó là nhà của nàng.
Tuy rằng nàng trên việc tu luyện luôn luôn rất khắc khổ, nhưng lòng của nàng cũng không màng danh lợi, coi như cùng Đặng Khẳng cùng nhau ẩn cư nơi hoang dã làm một đôi nông phu nông phụ, nàng cũng nguyện ý.
Nhưng mà, An Đông Ny trước đó tuyệt thật không ngờ, lực lượng của nàng tạo thành áp lực cực lớn cho Đặng Khẳng. Đặng Khẳng có tự ái của mình hắn không muốn cả đời đều dựa vào thê tử bảo vệ, cho nên, hắn nhất định phải phấn đấu, giống như An Đông Ny nói, một ngày nào đó, hắn muốn có được lực lượng để bảo vệ An Đông Ny.
Lúc ấy chính là quan hệ giữa Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước và Sơn Đế hầu tước càng ngày càng căng thẳng, song phương đều chiêu binh mãi mã khắp nơi, bởi vì sự tồn tại của An Đông Ny, Đặng Khẳng xem như thuận buồm xuôi gió, rất nhanh kế thừa tước vị của phụ thân, trở thành Nam tước lĩnh.
Nam tước cùng Nam tước lĩnh tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng quyền hành và địa vị lại tồn tại sự chênh lệch cực lớn, trên lãnh địa của Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, Bá tước có hơn chục, nhưng Bá tước có được lãnh địa cũng chỉ có mấy người, cạnh tranh kịch liệt cỡ nào có thể thấy được.
Đặng Khẳng là được phá cách đề bạt, hắn đối với Uy Liêm Bá tước, còn có Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước dị thường cảm kích, nhất là Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, là Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước khi tuần tra, là Uy Liêm Bá tước đã đặc biệt cất nhắc hắn cho nên Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước mới biết tới sự tồn tại của Đặng Khẳng hắn.
Tiếp theo, chiến tranh liền bạo phát, Đặng Khẳng mang ơn tri ngộ vì thế dốc hết tâm huyết, giữ vững lãnh địa, đồng thời cung cấp rất nhiều vật tư, thậm chí chủ động suất lĩnh võ sĩ của Nam tước lĩnh tham chiến, Đặng Khẳng chẳng những muốn hồi báo Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước, còn muốn lập nhiều chiến công hiển hách, hắn muốn trở thành đại nhân vật chân chính mãi cho đến An Đông Ny vì cứu hắn mất đi hai chân, Đặng Khẳng mới từ trong điên cuồng tỉnh táo lại.
Kế tiếp, Đặng Khẳng mỗi một ngày đều là sống trong dày vò tự trách, đợi đến khi An Đông Ny trở thành võ tôn, hắn lại tới cửa xin Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước xin giúp đỡ, nhưng An Đông Ny biết điều đó là không thể, Tát Mỗ Nhĩ đã tra ra lai lịch của nàng, nên dứt khoát phái người đuổi Đặng Khẳng ra ngoài.
Sau đó, bọn họ cứ như vậy giãy dụa đi từng bước cho tới hôm nay, rốt cuộc sắp được giải thoát rồi sao? Không biết vì cái gì, An Đông Ny chẳng những không có sợ hãi mà còn có một loại cảm giác thoải mái.
Bất quá, đại hán đang chậm rãi đi tới kia cũng không dám thả lỏng, hắn nhìn chằm chằm An Đông Ny, thật lâu thật lâu sau bất chợt giơ chân lên mạnh mẽ giẫm xuống An Đông Ny.
" An Đông Ny không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay sao?" Đại hán kia dùng chân đạp đầu An Đông Ny, sử xuất một chút khí lực không ngừng nghiền.
An Đông Ny như cũ yên lặng nhìn lên thiên thai, bất quá, nguyên lực chiến giáp cũng không có biến mất, mà đại hán kia cũng không có phóng thích bí kỹ, loại động tác này không hề có lực tổn thương.
"ha ha, còn nhớ rõ lời ta chứ? Một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi dẫm nát dưới chân." Ánh mắt của đại hán kia rất hưng phấn, cũng rất thỏa mãn, tiếp đó lại giơ chân lên, dùng sức giậm liên tiếp :"Cầu ta đi, cầu ta đi."
An Đông Ny vẫn là không động, trong mắt nàng, bóng người trên thiên thai theo sự giẫm đạp của đại hán kia không ngừng đong đưa, trong mắt An Đông Ny cực kỳ bi ai, nàng là võ sĩ, nàng không hy vọng chết đi bằng phương thức khuất nhục này."
"Cầu ta đi..." Đại hán kia còn đang dùng sức giậm, ánh mắt của hắn tuy rằng càng ngày càng hưng phấn, nhưng trong lòng thủy chung vẫn duy trì cảnh giác, không có phóng thích bí kỹ, không phải là không muốn mà là bởi vì không dám.
Khi một người phát hiện tánh mạng của mình gặp nguy hiểm thì bản năng sẽ bảo vệ mình, cho nên hắn muốn dụng đủ loại động tác không mang theo lực sát thương dần dần tan rã nguyên lực chiến giáp của An Đông Ny sau đó lại sau đó lại từng chút thương tổn thân thể của An Đông Ny, như thế khi An Đông Ny mà quyết định phản kháng thì đã vô lực phản hồi rồi.
Nếu chỉ là muốn vũ nhục An Đông Ny, hắn có rất nhiều biện pháp hay, ví dụ như lột sạch quần áo trên người An Đông Ny đem ngâm nước tiểu, thậm chí là lột sạch, tin tưởng thủ hạ của hắn sẽ rất nguyện ý cùng một vị võ tôn tiếp xúc thân mật, võ sĩ của đệ thất võ sĩ đoàn không phải là người tốt, nhưng đây chỉ là suy nghĩ thôi, hắn tuyệt đối không dám, An Đông Ny bạo tẩu hoàn toàn có tư cách đem tất cả bọn họ đánh chết trong thành bảo.
Oành... Thình thịch... Mỗi một lần giẫm đạp, thân thể An Đông Ny theo đó mà quăng quật, mà nửa cái đầu của nàng đã dính bùn đất, nhưng nàng như cũ không cam lòng, cũng không nguyện bỏ cuộc, lúc trước nàng mất đi hai chân, như cũ có thể trở thành võ tôn, hết thảy nhờ vào ý chí sắt thép của nàng.
"Đừng xúc động." Lão giả kia nhẹ giọng nói :" Hiện tại đệ lục võ sĩ đoàn của Sơn Đế Hầu tước hẳn là đã vượt qua Hắc Hà, các ngươi không có bất kỳ hy vọng gì đâu, dùng mạng của ngươi cùng An Đông Ny đổi lấy sự an toàn cho những người dân kia, không phải là trách nhiệm của ngươi sao? Ha ha... Đúng rồi, không nên quên hài tử của đệ đệ ngươi..."
Khóe miệng của Đặng Khẳng đã muốn chảy ra máu tươi, chứng kiến An Đông Ny bị người làm nhục, hắn rất muốn liều mạng với địch nhân, nhưng nghe được lời nói của lão giả kia lại làm cho hắn lâm vào trong mâu thuẫn vô cùng vô tận.
Nhìn ra được, Uy Liêm Bá tước phi thường phi thường hiểu rõ Đặng Khẳng.
Lão giả kia nở nụ cười, đối với biểu hiện của Đặng Khẳng hắn phi thường hài lòng, tiếp theo ánh mắt đảo qua, thấy được Địch Áo sợ hãi rụt rè đứng tại phía sau, hắn khẽ lắc đầu.
Người trẻ tuổi như vậy, hắn đã thấy nhiều lắm, đi ra ngoài lịch lãm thời gian không lâu, kinh nghiệm tích lũy chưa đủ, có tinh thần trọng nghĩa, có lý tưởng của mình, đây cũng là nguyên nhân hắn đi theo sao? Hắn muốn bảo vệ Đặng Khẳng sao? Ha ha...
Thần sắc Địch Áo biến hóa hoàn mỹ, biểu hiện sợ hãi đói với lực lượng cường đại rất chuẩn, ánh mắt còn mang theo vài phần không cam lòng, bất quá, đầu óc của hắn một mực vận chuyển rất nhanh, cũng đang đợi cơ hội. Phó đoàn trưởng của kinh cức võ sĩ đoàn, cực hạn võ sĩ, mà võ sĩ bên người Uy Liêm Bá tước thực lực khẳng định so với Cao Đăng mạnh mẽ hơn, bên cạnh đó còn có bốn quang mang võ sĩ, nếu hắn muốn hành động thì chỉ có cơ hội một kích, hắn có thể làm những gì?
Đánh giết cực hạn võ sĩ kia? Cơ bản không thể bắt lấy Uy Liêm Bá tước kia, trao đổi con tin? Coi như Uy Liêm Bá tước tay trói gà không chặt, nhưng các võ sĩ của Sơn Đế sẽ đồng ý trao đổi sao? Uy Liêm Bá tước nhiều nhất chỉ tính là một người quy phục, nếu tình thế tốt, Uy Liêm Bá tước đương nhiên có thể được tôn trọng, nếu gặp phải nguy cơ, những võ sĩ kia sẽ mạo hiểm đi bảo vệ Uy Liêm Bá tước sao? Không thể nào!
Địch Áo luôn luôn nhanh trí, như vào thời khắc này, hắn không có biện pháp nào trong đầu, hắn lại nghĩ ra một biện pháp nhưng rồi lại bác bỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Một hạt tuyết rất nhỏ từ không trung chậm rì rì rơi xuống, rơi xuống trong cổ Địch Áo thì hóa thành giọt nước, cũng vào lúc này Địch Áo mắt sáng rực lên.
"Này Uy Liêm đại nhân." Địch Áo mở miệng nói.
"Cái gì?" Lão giả kia hỏi lại.
"Kỳ thật ta cũng có một người thê tử rất tốt..." Địch Áo vẻ mặt cười lấy lòng, tiếp theo bước tới trước.
Có ý gì? Lão giả kia hoài nghi, chẳng lẽ là muốn đem thê tử của hắn dâng ra... Võ sĩ kia cũng đang dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Địch Áo, nếu nữ nhân kia thực có vài phần tư sắc, hắn chắc là sẽ không cự tuyệt.
Tác Phỉ Á nhẹ nhàng tung người, dán vào vách tường tòa thành, giống như một viên lưu tinh rơi xuống phía dưới, nàng tin tưởng Địch Áo đã hiểu được ám hiệu của mình.
Động tác của Tác Phỉ Á lặng yên không một tiếng động, mà trên thiên thai các võ sĩ đều bị Địch Áo hấp dẫn, không có phát giác một thân ảnh đang từ trên không rất nhanh hướng thiên thai tiếp cận.
Các võ sĩ đứng trên mặt đất đã có người phát hiện ra thân ảnh của Tác Phỉ Á, bất quá, chờ bọn hắn phát ra thanh âm thì Tác Phỉ Á cũng đã hoàn thành xong động tác của nàng.
Quang mang màu lam thủy từ trên hai tay Tác Phỉ Á sáng lên, tiếp theo một đạo sương hoa bạch sắc theo vách tường nhanh chóng lan tràn xuống phía dưới.
Đống khí ba! (khí đông)
Thân hình của Địch Áo cũng đồng thời bắn nhanh ra, trên không trung để lại tiếng vang thanh thúy, nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, mục tiêu của Địch Áo không phải cực hạn võ sĩ kia, cũng không phải Uy Liêm Hầu tước, lại càng không phải mấy người quang mang võ sĩ mà là Đặng Khẳng phía trước.
Địch Áo Địch Áo phóng thích phong chi ưu nhã, tốc độ cũng đạt tới cực hạn, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã đánh vào phía sau lưng Đặng Khẳng, tiếp theo, thân hình Đặng Khẳng ngã bay về phía trước, cứ như vậy vô lực từ trên thiên thai ngã rơi xuống.
"Ngươi..." Khóe mắt võ sĩ kia muốn nứt ra, hắn không kịp công kích Địch Áo, xoay người muốn đuổi theo Đặng Khẳng, muốn bảo đảm an toàn của bọn hắn nhất định phải đem Đặng Khẳng khống chế chặt chẽ ở trong tay.
Đúng lúc này, đống khí ba của Tác Phỉ Á tiếp tục tập kích, cả thiên thai không ngờ trong nháy mắt biến thành băng tầng, bao gồm cả võ sĩ muốn động kia, Uy Liêm Bá tước, còn có bốn quang mang võ sĩ, toàn bộ bị băng tầng đông cứng.
An Đông Ny một mực nhìn chằm chằm thiên thai thiên thai, là người đầu tiên phát hiện Đặng Khẳng bay ra thiên thai ngã xuống phía dưới, bất quá đại hán kia còn chưa chú ý tới động tĩnh phía sau, vẫn còn đang liên tục giậm lên đầu An Đông Ny.