Thần Điển

chương 120: cướp sa mạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khi bọn hắn nói chuyện với nhau, trận chiến trong vùng sa mạc hoang vu đã phát sinh biến hóa, Hỏa Hống Thú hung tính nổi lên rút sừng nhọn ra, sau đó ngẩng đầu phun một quả hỏa cầu về phía Tích Dịch khổng lồ. Khoảng cách bọn chúng quá gần, vì thế con Tích Dịch không kịp tránh né, bị quả hỏa cầu vừa vặn đánh trúng thân thể, một trận nổ tung hoa lửa bắn ra bốn phía, lưu lại vết cháy đen thật lớn trên người nó. Đại Tích Dịch có lớp lân phiến lực phòng ngự cường hãn không thể nghi ngờ, nhưng da thịt dưới bụng cũng có chỗ non mềm, nó bị trúng đòn đau không khỏi nới lỏng miệng ra, hai mắt đồng thời nhắm lại vì không muốn bị hỏa diễm thiêu đốt.

Hỏa Hống Thú giống như một tia chớp đỏ bừng lao nhanh tới trước, sừng nhọn chỉa ra đâm vào hốc mắt con Tích Dịch khổng lồ, sau đó dùng sức hất lên.

Lực lượng Hỏa Hống Thú cường hãn thể hiện ra rõ ràng, thân thể con Tích Dịch khổng lồ dài hơn hai mươi thước lại bị dựng đứng lên, sau đó ngã lật ra sau. Không gian trong sa mạc vang lên một tiếng trầm muộn, con Tích Dịch nằm trên bờ cát bụng ngửa lên trời. Sau chốc lát, Tích Dịch khổng lồ bỗng dưng rống lên cuống cuồng bỏ chạy ra xa, thú tính cuồng dã tóm lại vẫn có giới hạn. Hiện tại nó đã bị thương nặng, mắt cũng mù một con, nó đã mất đi ý chí chiến đấu, vì thế không dám tiếp tục tranh đấu với Hỏa Hống Thú nữa.

Hỏa Hống Thú ngẩng cao đầu nhìn về phía Đại Tích Dịch chạy trốn không ngừng hí vang, tựa hồ đang phát biểu tuyên ngôn thắng lợi.

Rất nhanh, thân ảnh Đại Tích Dịch biến mất ở sau trong sa mạc, thần thái Hỏa Hống Thú cũng bắt đầu uể oải xuống, thân hình lung la lung lay bước mấy bước rồi nằm gục xuống bãi cát, quay đầu ra sau liếm vết thương nơi chân của mình.

"Rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ca Đốn gấp giọng nói: "Nhanh lên nào, ta sợ ta khống chế không được bản thân mình."

Mọi người cảm thấy rất buồn cười, trong dĩ vãng Ca Đốn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bệnh trạng của mình, bây giờ có thể nói ra lời này đủ để chứng minh hắn lo lắng đến mức nào rồi.

"Hỏa Hống Thú rất hữu dụng đối với Hỏa hệ võ sĩ các ngươi, đúng không?" Địch Áo nói.

Phí Đức Sĩ và Ca Đốn đồng thời gật đầu.

"Vậy thì tranh đoạt thôi." Địch Áo mỉm cười nói.

Lôi Mông gãi gãi đầu, nhìn về phía quý Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, ý của ngươi thế nào?"

Thần sắc Tác Phỉ Á có chút kỳ lạ, trong kinh nghiệm của nàng chưa từng chủ động chém giết tranh đoạt thứ gì cả, nhiều nhất là phòng thủ phản kích mà thôi. Trước giờ nàng chỉ đề phòng hai tên ca ca, hầu như chỉ va chạm vài lần nho nhỏ, vì thế giờ phút này nàng không kịp thời nghĩ ra chú ý, nàng có cảm giác nếu quả thật xuất thủ, hình như là vi phạm nguyên tắc võ sĩ.

"Ta nghe các ngươi." Tác Phỉ Á nói.

Tác Phỉ Á xuất ra một phiếu này coi như là bỏ cuộc rồi, Địch Áo và Ca Đốn là chủ chiến, chỉ còn lại có Phí Đức Sĩ và Lôi Mông đứng ở một chỗ trừng to mắt ra nghĩ ngợi.

"Hỏa Hống Thú cũng không phải là của bọn hắn!" Địch Áo nhìn thấu Lôi Mông băn khoăn, nhàn nhạt nói: "Có bản lãnh thì tranh đoạt Hỏa Hống Thú, không có bản lãnh tự nhiên rời đi."

Lôi Mông híp mắt lại, Địch Áo nói không sai, Hỏa Hống Thú là yêu thú biến dị trong sa mạc hoang vu, vốn không thuộc về bất kỳ ai, từ đạo lý mà nói, bọn họ có quyền đi tranh đoạt.

"Tốt." Lôi Mông dùng sức gật đầu.

"Vậy thì chuẩn bị." Địch Áo nói.

Lúc này phía trước mặt bọn họ, ở sau dãy cát nhấp nhô xuất hiện mấy chục thân ảnh chạy tới theo trận thế nửa vòng tròn, chậm rãi tiếp cận Hỏa Hống Thú.

Hỏa Hống Thú thấy bóng người lập tức đứng lên, vừa gầm gừ trầm thấp vừa lui về phía sau. Dưới tình huống bình thường Hỏa Hống Thú là yêu thú cực kỳ khó bắt giữ, nó có thực lực ngang với Cực Hạn võ sĩ, cộng thêm tốc độ nhanh như chớp, hễ chậm chạp một chút là mất dấu nó ngay lập tức. Nhưng ngày hôm nay, đầu Hỏa Hống Thú này xem ra chạy trời không khỏi nắng rồi, một chân sau của nó đã bị thương, sau lại bị Tích Dịch cắn mãi không tha, bây giờ nó hoàn toàn dựa vào ba chân duy trì thăng bằng, cái chân bị thương thủy chung co lên không dám hạ xuống đất, lấy loại trạng thái này nó căn bản chạy không thoát.

"Vì sao đều là võ sĩ?" Lôi Mông ngạc nhiên nói: "Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng hắn cảm giác được những người đó nện bước không chậm không vội, cử chỉ thong dong, tựa hồ không có khẩn trương vì Hỏa Hống Thú cường đại.

"Không đúng." Tác Phỉ Á từng nói sống trong sa mạc đều là lưu dân, rất ít võ sĩ, chẳng lẽ toàn bộ võ sĩ ở trong sa mạc Hỏa Diễm đã tập trung tới nơi này?

Tác Phỉ Á không phản bác gì được, chỉ có thể chuyển tầm mắt lên trên người Phí Đức Sĩ, hi vọng Phí Đức Sĩ có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý" bởi vì những tin tức đó là Phí Đức Sĩ nói ra. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Chuyện này… ta đây đã tới sa mạc Hỏa Diễm từ nhiều năm trước !" Phí Đức Sĩ cười khổ nói: "Khi đó thật sự nhìn không thấy mấy tên võ sĩ."

"Rốt cuộc là bao nhiêu năm?" Lôi Mông nghi ngờ hỏi.

"Hai mươi năm thì phải!" Phí Đức Sĩ ngẩng đầu lên trời, bình thản nói.

Lôi Mông nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, tình báo hai mươi năm trước còn có thể hữu hiệu? Đây thuần túy là nói dối quân tình nha! Hẳn là trói lại đem ra pháp trường chém đầu được rồi. Dĩ nhiên hắn chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng, nếu thật sự chọc Phí Đức Sĩ nổi giận, người bị chém đầu nhất định là hắn.

Lúc này những gã võ sĩ kia đã bắt đầu tiến công, chỉ có điều bọn hắn lấy ra vũ khí làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt. Phần lớn là cái ná dành cho con nít chơi đùa, kích cỡ tương đối lớn, dài chừng một thước, dây ná thô sơ, trên đó đang cài đặt hòn đá nho nhỏ.

(Cái ná: khúc gỗ hình chữ Y, giữa buộc dây cao su, con nít hay dùng để bắn đạn đá.)

Hỏa Hống Thú bắt đầu nôn nóng bất an, mặc dù những hòn đá bắn tới như mưa kia không có cách nào tạo thành thương tổn cho nó, nhưng đau đớn là không tránh khỏi. Trận mưa đá nho nhỏ này khiến cho nó rất phiền toái, hơn nữa còn có một vài hòn đá cố ý công kích cái chân bị thương của nó, rốt cuộc nó không nhịn được phải bộc phát lửa giận, lảo đảo vọt tới mấy bước, mở miệng bắn ra một quả cầu lửa.

Khi Hỏa Hống Thú cất bước về phía trước, mấy võ sĩ đối diện nó vội vàng bỏ chạy ra sau, quả cầu lửa bay ra xa năm, sáu mươi thước rồi rơi xuống cát dẫn phát một tiếng nổ vang thật lớn cuốn theo bụi bay mù mịt.

Thế nhưng những gã võ sĩ kia không hề bị thương, lập tức xoay người lao trở lại, ra sức bắn đá về phía Hỏa Hống Thú.

Khi Hỏa Hống Thú thay đổi phương hướng, nhóm võ sĩ liền nhanh chóng lui về phía sau, rồi lại gia tăng công kích. Làm như thế mấy lần, Hỏa Hống Thú rốt cuộc mất đi lý trí, không ngừng lắc lư cái đầu, nó không quản có công kích có hữu hiệu hay không nữa, cứ thế bắn ra hỏa cầu liên tiếp tới chỗ nhóm nhân loại vô sĩ kia.

Đám người Địch Áo nhìn thấy rất rõ ràng, một loạt hành động này rõ ràng cho thấy đang cố ý tiêu hao lực lượng Hỏa Hống Thú, hơn nữa những gã võ sĩ kia động tác phi thường thuần thục, phối hợp lẫn nhau đúng lúc đúng chỗ, nắm giữ khoảng cách cũng vừa vặn, tựa hồ không phải là lần đầu tiên chiến đấu với Hỏa Hống Thú.

"Mụ nội chúng nó !" Lôi Mông lẩm bẩm: "Đám người kia hình như bắt Hỏa Hống Thú rất chuyên nghiệp?"

"Thoạt nhìn bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ." Địch Áo cau mày nói.

"Không phải là bọn hắn cố ý gây xích mích giữa Hỏa Hống Thú và Đại Tích Dịch tranh đấu đó chứ?" Ca Đốn đột nhiên chen vào một câu.

"Bất kể như thế nào, nguyện vọng của bọn hắn nhất định là uổng phí." Phí Đức Sĩ nói không mặn không nhạt, trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, hắn đã phán đoán ra đối phương không có đủ lực uy hiếp mình. Nói cách khác, đầu Hỏa Hống Thú này sẽ thuộc về bọn họ, hắn cũng không muốn làm quá độc, chỉ cần triển lộ lực lượng của mình ra một chút là có thể hù dọa những võ sĩ kia chạy rồi.

Đúng lúc này, một bóng người màu trắng từ sâu trong sa mạc hoang vu phóng tới. Đây là một nữ võ sĩ, vóc người yểu điệu, đầu tóc dài màu đen, vì cách xa nên không thấy rõ hình dáng, nhưng bộ dáng không thể nào chê được.

"Đại nhân, chuyện tình ổn rồi!" Một gã võ sĩ kêu lên.

"Tốt, không có phí công nửa tháng chờ đợi !" Nữ võ sĩ cười lên vui sướng: "Các ngươi cẩn thận, chờ mệnh lệnh của ta!" Nói xong, nữ võ sĩ kia đã vọt tới chỗ Hỏa Hống Thú.

Sắc mặt Lôi Mông biến đổi, hắn là một thanh niên dư thừa tinh thần trọng nghĩa, nếu như tranh giành với một đám nam võ sĩ, vì Ca Đốn, hắn sẽ tiếc gì hết, mọi chuyện đều không thành vấn đề. Hắn không bao giờ nương tay với đối phương, nhưng mà tranh giành đồ với một cô bé làm cho hắn không đành lòng. Hơn nữa nghe khẩu khí nữ hài tử kia chỉ vì con Hỏa Hống Thú này mà bố trí kế hoạch hơn nửa tháng. Hiện tại xuất thủ cưỡng đoạt, chẳng phải là biến thành cường đạo hay sao?

Hỏa Hống Thú đã vô lực buông thả nguyên lực công kích, chỉ đứng ở một chỗ không ngừng gầm thét, nữ võ sĩ vọt tới vị trí cách Hỏa Hống Thú chừng ba mươi thước, vươn hai tay ra chống xuống mặt đất. Một tầng sương trắng đột nhiên xuất hiện, dọc theo cát đất lan tràn về phía trước rất nhanh.

Hỏa Hống Thú lộ ý sợ hãi, liều mạng lui gấp về phía sau, Thủy hệ nguyên lực là thiên địch của nó. Nếu như nó còn có thể giữ vững trạng thái đỉnh phong tự nhiên không e ngại công kích trình độ này, nhưng bây giờ nó đã vô lực chống đỡ.

Bị thương một chân sau, Hỏa Hống Thú lui bước rất chậm, trong nháy mắt, màn sương trắng đã lan lớn đông cứng một vùng thành băng, Hỏa Hống Thú cũng bị đông cứng trong đó.

"Chính là bây giờ!" Nữ võ sĩ kia quát lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio