Địch Áo kéo một cái ghế qua ngồi xuống vị trí đối diện Hoắc Hoa Đức, lẳng lặng quan sát. Sau khi Tác Phỉ Á rời đi, vẻ mặt Hoắc Hoa Đức lập tức thả lỏng hơn trước, thật ra hắn cũng không sợ Tác Phỉ Á xuất thủ thương tổn hắn, cũng tin tưởng Tác Phỉ Á không dám dính vào chuyện này. Hắn sợ là vì mấy năm qua bị Tác Phỉ Á khi dễ rất thảm, vốn quyền lực hắn đang nắm giữ lại bị đoạt đi từng chút một, địa vị dần dần giảm xuống, tìm tới cửa tranh cãi biện hộ lại bị Tác Phỉ Á bác bỏ không thèm để ý, chuyện này thật sự rất mất mặt. Vì thế vừa thấy Tác Phỉ Á, hắn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, huống chi hắn là người tìm tới tận cửa gây chuyện, bất kể phân rõ phải trái ra sao đều là hắn sai, ngay cả Nam tước cũng không thể bao che cho hắn.
Về phần những người khác, hắn căn bản không thèm đặt vào mắt, cho dù là Phí Đức Sĩ hắn cũng làm như không thấy, mặc cho mấy tháng trước hắn tìm trăm phương ngàn kế mượn hơi đối phương.
"Ngươi chính là Địch Áo?" Hoắc Hoa Đức nhìn Địch Áo từ trên xuống dưới: "Hình như ngươi không phải là thật sự ngu ngốc nha!"
"Có phải đang rất hối hận?" Địch Áo cười cười bình thản. Nhìn thấy nụ cười của Địch Áo lúc này, tâm Phí Đức Sĩ không khỏi lạnh lẽo, ánh mắt Ca Đốn và Lôi Mông nhìn về phía Hoắc Hoa Đức giống y như một người chết.
"Hối hận cái gì?" Hoắc Hoa Đức không hiểu được câu hỏi này.
"Đến lúc nên gánh chịu hậu quả rồi, thế nhưng, hình như ngươi còn chưa có chiếm được tiện nghi." Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Tiện nghi? Ngươi nói Bách Lệ Nhi và Bích Cơ? Hắc hắc, ngươi cho rằng các nàng có thể chạy thoát sao?" Hoắc Hoa Đức cười lên quái dị.
"Nhưng các nàng thật sự đã chạy rồi." Địch Áo lại mỉm cười bình thản.
"Các nàng có thể chạy đi đâu?" Hoắc Hoa Đức ra vẻ không hề sợ hãi, nói: "Chẳng lẽ Tác Phỉ Á có thể luôn luôn đi theo bên cạnh các nàng?"
Nói xong Hoắc Hoa Đức liền đi ra ngoài cửa, nếu Tác Phỉ Á đã quay trở về thì mục đích của hắn khẳng định không thể như ý. Lúc này còn không đi, sợ rằng một hồi Tác Phỉ Á sẽ tìm tới tính sổ. Trọng yếu hơn nữa là ngồi ở trong căn phòng này, Hoắc Hoa Đức bỗng nhiên cảm giác cả người không được thoải mái, nhất là không muốn nhìn thấy nụ cười tà ác trên mặt Địch Áo. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn đạp một cước cho Địch Áo bay ra ngoài, đáng tiếc hắn không dám, bởi vì cả Nam tước lĩnh đều biết Tác Phỉ Á rất có tình cảm với tên ngu ngốc này.
Địch Áo nhàn nhạt nhìn tới bóng lưng Hoắc Hoa Đức, Lôi Mông và Ca Đốn không hẹn mà cùng tiến tới một bước ngăn cản Hoắc Hoa Đức.
Hoắc Hoa Đức vốn định lập tức rời khỏi trang viên, nhưng Ca Đốn, Lôi Mông và Phí Đức Sĩ đều không nhúc nhích, bọn họ không có ý định nhường đường. Hoắc Hoa Đức rốt cuộc cảm thấy có chỗ không đúng, hắn đã gặp Phí Đức Sĩ, cũng rõ ràng một vị Cực Hạn võ sĩ có ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn không nhận ra Ca Đốn và Lôi Mông, chỉ cho rằng hai người này là võ sĩ Tác Phỉ Á mới chiêu thu gần đây.
"Cút ngay!" Hoắc Hoa Đức lớn tiếng quát lên, hiển nhiên cho đến bây giờ hắn còn không biết chuyện gì vừa xảy ra bên ngoài, lại càng không biết hai người ở trước mặt tùy tiện đi ra bất kỳ người nào cũng có thể dùng một tay bóp chết hắn.
Ca Đốn dựng đứng lông mày, nhưng vẫn cố chịu đựng không có động thủ, mà nhìn về phía Địch Áo hỏi ý.
Địch Áo cười cười nói: "Bảo hắn quay lại đây."
Ca Đốn lập tức hiểu ý Địch Áo, cười một tiếng lạnh lùng, đi tà tà về phía Hoắc Hoa Đức.
"Ngươi định làm gì?" Hoắc Hoa Đức đột nhiên đề cao thanh âm, xem ra hắn còn không ngốc, cũng biết báo động cho nhóm thủ hạ phía ngoài, đáng tiếc bây giờ đã không còn người nào có thể giúp hắn.
Hai tên võ sĩ hộ vệ Hoắc Hoa Đức thủy chung đứng im bất động, bọn họ không dám làm gì, lỡ may chọc giận Phí Đức Sĩ tuyệt đối không tốt đẹp gì. Bọn hắn không thể nào so sánh với Hoắc Hoa Đức thiếu gia được, Phí Đức Sĩ có thể giết chết bọn hắn không chút ngần ngại, có ai vì bọn hắn mà trừng phạt Phí Đức Sĩ? Hoắc Hoa Đức làm không được, thậm chí ngay cả Nam tước đại nhân cũng làm không được.
"Ngươi..." Hoắc Hoa Đức chỉ tay vào mũi Ca Đốn, bộ dạng thoạt nhìn rất hùng hổ, nhưng thân thể lại không ngừng lui về phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ca Đốn đột nhiên nhảy lên đá một cước đá vào bụng Hoắc Hoa Đức, Hoắc Hoa Đức kêu thảm một tiếng lui lại mấy bước, sau đó nện mông xuống sàn nhà. Thật ra Ca Đốn còn chưa có dùng sức, nếu không một cước này có thể đoạt đi nửa cái mạng hắn rồi.
"Ngươi dám đánh ta?" Hai mắt Hoắc Hoa Đức lồi lên, tính tình nhị thế tổ lúc này bất chợt phát tác, hắn hú lên một tiếng quái dị, giương nanh múa vuốt đánh tới Ca Đốn.
(Nhị thế tổ: thường ví mấy gã đời sau ăn chơi trác táng mà chẳng được tích sự gì.)
Ca Đốn lui về sau một bước, giơ tay lên tạt ngang một cái bạt tai, cái bạt tai này đánh mạnh cực kỳ vang dội. Thân thể Hoắc Hoa Đức bị đánh bay lên không trung, xoay chừng vài vòng rồi bổ nhào rớt xuống sàn nhà một cách nặng nề.
Có thể nói từ nhỏ đến lớn, Hoắc Hoa Đức chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy, hắn ăn đòn xong mới tỉnh mộng, thậm chí mất đi cảm giác bình hành và phương hướng, nhìn qua bộ dạng hắn tựa hồ muốn đứng lên tiếp tục liều mạng với Ca Đốn. Nhưng hắn một mực xoay quanh mặt đất, hơn nữa cả người dao động không yên, ngã trái ngã phải, lảo đảo mãi không xong.
Hai tên võ sĩ không đành lòng nhìn thấy cảnh này, quay đầu snag một bên giả lơ.
Qua hơn mười giây, Hoắc Hoa Đức mới tạm khôi phục thần trí, hắn chật vật bò dậy, hú lên: "Ta muốn giết ngươi." Nói xong lại tiếp tục lao về phía Ca Đốn.
"Nói chuyện cũng không nổi rồi, đàng hoàng chút đi." Ca Đốn cười lạnh giơ tay lên, lại là một cái bạt tai.
Hoắc Hoa Đức văng ra ngoài lần nữa, lần này may mắn thế nào, hắn vừa lúc lăn tới dưới chân hai tên võ sĩ. Đến mức này Hoắc Hoa Đức rốt cuộc thanh tỉnh, hắn mở miệng chửi thề mấy tiếng, máu tươi và răng trong miệng theo đó phun ra mấy lượt, sau đó la hét mơ hồ không rõ: "Giết… giết hắn …cho ta "
"Giết ai? Ta?" Ca Đốn lạnh lùng hỏi lại, rồi chỉ tay tới chỗ hai tên võ sĩ: "Bọn họ?"
Vừa dứt lời, hồng quang từ trong tay Ca Đốn lóe lên, hai đạo Liệt Diễm Trảm xuất hiện trong nháy mắt đánh văng hai tên võ sĩ ra ngoài, quá trình dễ dàng và lưu loát đến mức khiến cho Ca Đốn cũng không dám tin tưởng. Hắn còn đang chuẩn bị chiêu sau mất đi toàn bộ tác dụng.
Ca Đốn đâu biết rằng hai tên này sở dĩ đi theo bên cạnh Hoắc Hoa Đức chỉ là vỗ mông ngựa mà thôi, hai Thiên Phú võ sĩ làm gì chịu nổi Liệt Diễm Trảm của Ca Đốn chứ?
Hai tên võ sĩ đụng mạnh vào tường, rồi rớt xuống mặt đất, trên ngực mỗi người xuất hiện một vết thương nhìn thấy mà giật mình, miệng vết thương da thịt bị ngọn lửa thiêu đốt cháy đen một mảnh, khi rơi xuống đã sớm ngừng hô hấp.
Có một điểm mang ý tứ châm chọc vô cùng hàm xúc, chính là hai tên võ sĩ rơi xuống ngay vị trí trước giường, cái nơi mới vừa áp chế Bích Cơ và Bách Lệ Nhi. Trước một khắc, bọn họ còn đang diễu võ dương oai trước mặt hai nữ tử nhu nhược, thế mà bây giờ bọn họ lại trở thành hai cỗ thi thể lạnh băng.
Hoắc Hoa Đức rõ ràng không nghĩ tới Ca Đốn lại dám xuất thủ không chút lưu tình, lúc nãy còn đang lớn lối đảo mắt cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa. Hắn lăn một vòng lui về phía sau, kêu to hàm hàm hồ hồ: "Đừng tới đây, ngươi không thể giết ta, Phí Đức Sĩ, Phí Đức Sĩ tiên sinh, mau cứu ta!"
Phí Đức Sĩ quay đầu sang một bên, một khi gặp phải chuyện như vậy, nếu như Hoắc Hoa Đức không phải là ca ca Tác Phỉ Á, sợ rằng Phí Đức Sĩ cũng đã ra tay giết người từ lâu rồi, giờ phút này làm gì có tâm tư giúp hắn?
Hoắc Hoa Đức lui về phía sau dĩ nhiên không mau bằng Ca Đốn, Ca Đốn đưa tay nắm lấy cổ áo Hoắc Hoa Đức, trực tiếp giơ lên ném xuống mặt đất, tung cước đá văng ra ngoài. Hoắc Hoa Đức theo đà lăn lộn mấy vòng chạm vào chân Lôi Mông mới ngừng lại, mà trong quá trình này Hoắc Hoa Đức thủy chung kêu la thảm thiết, thanh âm bén nhọn đến trình độ muốn đâm rách màng nhĩ.
Lôi Mông bất đắc dĩ ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ lơ đểnh nói với Ca Đốn: "Ngươi hoặc là một cước đá chết hắn, hoặc là nhẹ chân một chút, có thể làm cho hắn có la như vậy nữa không?"
Ca Đốn cũng làm ra vẻ vô tội, nói: "Ta không có dùng sức lực nha, chỉ là giúp hắn lăn vài vòng mà thôi, ai biết hắn phản ứng lớn như vậy, không tin ngươi tới thử xem?"
"Ta tới, để ta." Lôi Mông nóng lòng muốn thử cất bước đi tới, nhưng mới vừa giơ chân lên liền thu trở lại, quay đầu hỏi Ca Đốn: "Lỡ may ta đá chết thì làm sao bây giờ?"
Hoắc Hoa Đức nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, rõ ràng tự giác giảm nhỏ thanh âm xuống rất nhiều, hiển nhiên hắn cực kỳ quan tâm đáp án của vấn đề này.
"Điều này cũng phải hỏi ta?" Ca Đốn kinh ngạc nói: "Chết thì cũng đã chết hết, còn có thể làm gì nữa? Đào cái hố chôn chứ sao!"
"Ngươi nói như vậy, ta đây an tâm." Lôi Mông gật đầu giơ chân lên làm bộ muốn đá.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên ngừng lại, Hoắc Hoa Đức dứt khoát ngậm miệng lại chặt chẽ, sợ Lôi Mông thật sự đá một cước thì toi mất. Hắn dám náo loạn ở trong trang viên là vì biết nếu Tác Phỉ Á tức giận cũng không dám làm gì hắn. Lúc đầu đúng là nàng động thủ với hắn, nhưng hai người võ sĩ xa lạ này lại không giống, nghe khẩu khí của bọn hắn hình như giết người y như giết gà vậy, hai chuyện hoàn toàn không có gì khác nhau. Hơn nữa kêu la thời gian dài như vậy, chung quanh vẫn không có một chút phản ứng, hắn cuối cùng đã hiểu được một chuyện, có lẽ nhóm thủ hạ phía ngoài rất có thể đã xuất hiện sự tình ngoài ý muốn, nếu không bây giờ đã phải xông tới nơi đây rồi.