Thần Điển

chương 151: vây công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trong mắt người ngoài, gã Phong hệ võ sĩ tựa hồ đang nổi điên một cách kỳ lạ, thân ảnh Ốc Luân rõ ràng ở trước mặt hắn, thế mà hắn phóng thích Phong Nhận lung tung ra hai bên, căn bản không quan đến có trúng mục tiêu hay không.

Nhưng Ốc Luân cũng có khổ tự mình biết, trong quá trình chiến đấu ngắn ngủi này, hắn không tiếc nguyên lực phóng ra ba đạo Ám Diễm liên tiếp. Tuy nhiên đều bị đối thủ dùng mấy đạo Phong Nhận kia phá giải dễ dàng.

Ám Diễm đáng sợ nhất chính là không một tiếng động, đối với Phong hệ võ sĩ vốn di chuyển tốc độ cao lại càng khó lòng phòng bị, nhưng bất kỳ vật gì ở trong phạm vi Ám Diễm cũng sẽ bị ảnh hưởng, ngay cả tinh thiết cũng sẽ bị hòa tan. Gã võ sĩ kia không có mù quáng buông thả Phong Nhận, mà dùng nó để dò đường, Phong Nhận băng qua phạm vi Ám Diễm công kích sẽ đột nhiên biến mất, vì thế hắn sẽ lập tức thay đổi phương hướng.

Đại đa số Phong hệ võ sĩ đối mặt cường địch như Ốc Luân sẽ rất e ngại khó bề hoạt động, thủ lĩnh Mễ Nhĩ dám kiêu ngạo ở trong sa mạc, còn dám tiếp cận Phí Đức Sĩ với dáng vẻ khinh thường. Hiện tại cũng vậy, Ốc Luân quả thật không khác gì một con rối cho đối phương đùa giỡn.

Đây chính là chênh lệch về kinh nghiệm, nếu như đổi thành Phí Đức Sĩ sẽ không thể bị động như vậy, Ốc Luân là một trong những võ sĩ trọng yếu của Sắc Vi Hoa gia tộc, bình thường dùng phần lớn thời gian tác uy tác phúc, kinh nghiệm quyết chiến sinh tử cơ hồ không có, phần lớn quý tộc là thân vàng mình ngọc, rất ít khi phát sinh xung đột nghiêm trọng, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy máu. Những gia tộc đối địch liều mạng ngươi chết ta sống, cuối cùng đa số không phải là người thắng, để tiện nghi cho người thứ ba, chuyện này Ốc Luân thường xuyên làm, thỉnh thoảng có mấy lần tham gia giải quyết xung đột cũng không đến tình trạng chảy máu mất mạng, vì thế kinh nghiệm thực chiến của hắn thua kém mạo hiểm giả rất xa.

Ốc Luân rất chán ghét loại ánh mắt này, cũng rất sợ loại ánh mắt này, nhưng hắn chỉ có thể làm bộ như không thấy, vội vã chạy qua góc khác của tòa thành.

Ốc Luân vừa chạy trốn vừa thả ra Liệt Diễm Trảm hóa giải công kích đến từ phía sau, tốc độ căn bản không mau nổi, còn gã Phong hệ võ sĩ thủy chung đuổi theo Ốc Luân không nhanh không chậm, trước khi Ốc Luân khô kiệt nguyên lực, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao cuối cùng có thể giết chết Ốc Luân là được, hao tốn thêm một ít thời gian cũng không sao, trên phương diện này, hắn luôn luôn có đủ kiên nhẫn.

Ốc Luân cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, lúc trước mấy lần thả ra Ám Diễm không có tạo được tác dụng như ý muốn, hắn không dám phóng ra lung tung nữa, một mực cắm đầu chạy như điên về phía trước, chỉ cần lao ra khỏi tòa thành, dựa vào những võ sĩ ngoài thành che chở, có lẽ còn có mấy phần cơ hội chạy trốn. Về phần đám người Cơ Tư, tình cảnh hắn đã khó khăn như vậy, nhất là Cơ Tư ngu xuẩn la lối om sòm làm mất đi sĩ khí phe mình, Ốc Luân không muốn chôn cùng với hắn.

Đúng lúc này, nóc nhà phía trước bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh ngăn cản con đường Ốc Luân phải đi. Tâm Ốc Luân không khỏi trầm xuống, người này dám xuất hiện ngăn cản ở chỗ này hẳn là thực lực không kém, nhưng hiện tại Ốc Luân di chuyển với tốc độ không nhanh, nếu như lại chạy đường vòng sẽ trì hoãn thêm không ít thời gian. Đợi đến khi đám người Đường Ân đuổi theo, chỉ sợ không còn biện pháp thoát khỏi tòa thành này.

Trong nháy mắt Ốc Luân đã cho ra quyết định, hỏa diễm quanh người đột ngột phát sáng rực rỡ, vô số ngọn lửa tuôn trào ra đánh về phía Phí Đức Sĩ ở phía trước, đồng thời cước bộ vẫn không hề ngừng lại.

Đối mặt với Ốc Luân toàn lực thi triển Chân Hồng Chi Vũ, Phí Đức Sĩ chỉ cười cười bình thản, sau một cái nháy mắt, hai tay hắn giơ ra trước, đồng dạng là vô số ngọn lửa phóng ra nghênh đón Chân Hồng Chi Vũ của Ốc Luân.

Một trận thanh âm vang dội nổ ra, hỏa diễm va chạm bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số đốm lửa bắn tung tóe ra bốn phía, đụng ngay cả phòng ốc cũng bị liên lụy, mấy bức tường bằng gạch đá còn đỡ, chứ những tấm ván lát sàn lập tức bốc cháy hừng hực, trong phòng theo đó truyền đến tiếng nữ nhân sợ hãi kêu la ầm ĩ.

Nếu như Đường Ân Nam tước ở chỗ này nhất định rống to lên đau khổ, bởi vì hắn lại tổn thất thêm một đống kim tệ.

Tâm tình Ốc Luân không khỏi lâm vào trầm trọng, âm thầm kêu khổ không dứt. Chẳng lẽ Cực Hạn võ sĩ bây giờ đã không còn đáng giá như vậy sao? Vì sao ở trong một Nam tước lĩnh nho nhỏ trước sau lại đụng phải năm tên loại này?

Ốc Luân căn bản không dám nhìn đối thủ, hai chân co lại vội vàng thay đổi phương hướng, vượt qua xông qua hướng khác.

Phí Đức Sĩ lạnh lùng cười một tiếng, thân hình theo đó lướt ngang chặn Ốc Luân lại.

Ốc Luân dĩ nhiên không ngu đến mức trực tiếp đâm đầu tới, lúc nãy giao phong một lần giúp cho hắn rõ ràng thực lực Phí Đức Sĩ, hoàn toàn cao hơn hắn chứ không thể thấp được. Huống chi còn có một gã Phong hệ võ sĩ âm hồn bất tán kia nữa, Ốc Luân làm gì dám triền đấu với Phí Đức Sĩ, trong tình huống bất đắc dĩ hắn đành phải thay đổi phương hướng lần nữa.

Lúc này nhóm võ sĩ Cơ Tư kia đã bị quân lính đánh cho tan rã đội hình, nếu như ở trên bình nguyên còn có một chút hy vọng, cho dù là Địa hệ Cực Hạn võ sĩ cũng gánh không nổi hơn một ngàn người cùng lúc vây công. Đối mặt với công kích phô thiên cái địa, bọn họ phải thường xuyên buông thả bí kỹ, nguyên lực sẽ suy kiệt rất nhanh, chính là đạo lý kiến nhiều cắn chết voi. Nhưng hiện tại là địa hình đường phố nhỏ hẹp, trong hoàn cảnh này chỉ có chừng chín mười người đánh chính diện Địa hệ võ sĩ mà thôi, tự nhiên không xông phá nổi hàng phòng ngực của đối phương.

Nhất là thanh đại phủ trong tay tráng hán có lực sát thương quá kinh khủng, một phủ chém xuống là người và vũ khí, yên ngựa hoặc là chiến mã, toàn bộ đều bị chém thành hai khúc.

Cơ Tư bị vây ở trong đám võ sĩ, thân bất do kỷ thối lui vào trung tâm tòa thành, mặc dù biết rõ làm như vậy không thể nào thoát khỏi khốn cảnh, nhưng mặc cho hắn gào thét khàn cả giọng cũng không có mấy người nghe lời hắn. Ngay cả Cực Hạn võ sĩ cũng chạy, nhóm võ sĩ cấp thấp này làm gì còn có lá gan tiếp tục chiến đấu, bọn họ chỉ muốn thoát ra xa chừng nào hay chừng đó.

Linh hồn Ốc Luân càng ngày càng lạnh lẽo, bất luận hắn cố gắng như thế nào cũng xông thể không qua hai gã Cực Hạn võ sĩ liên thủ bố trí phong tỏa, khi hắn bị Phí Đức Sĩ ngăn chặn một lần nữa, hiện ra trước mắt hắn là một mảnh băng sương nhanh chóng tập tới dọc theo mặt đất, hắn không tự chủ được rùng mình một cái, Đường Ân đến.

Ốc Luân chợt lui gấp về sau, đồng thời hai tay vung lên thả ra Chân Hồng Chi Vũ, hỏa diễm cực nóng nhanh chóng hòa tan luồng băng sương, không đợi Ốc Luân hít thở hồi khí, bên sườn hắn đột ngột bắn ra một tia sáng màu trắng nở rộ giữa không trung ngưng tụ thành một cơn sóng thủy triều ập tới chỗ hắn.

Chính Là Tác Phỉ Á thả ra Băng Tinh Phong Bạo, nhưng công kích trình độ này hiển nhiên không thể nào tạo thành uy hiếp đối với Ốc Luân, hỏa diễm quanh người hắn cùng lúc hợp lại trước mặt bao phủ cơn sóng thủy triều ở bên trong, nhất thời vang lên một trận nổ lớn, hơi nước mờ mịt bốc hơi không trung.

Ốc Luân tiếp tục bay ngược về phía sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách với đám người Phí Đức Sĩ, thuận tay chuẩn bị giết chết Quang Mang võ sĩ dám công kích hắn, nếu hi vọng sinh tồn đã trở thành quá xa vời, Ốc Luân nhất định bỏ mặc vấn đề sống chết, hiện tại có thể giết một người thì tốt một người.

Nhưng vào lúc này, một đạo Phong Nhận xanh nhạt từ trong bóng tối bắn ra, Ốc Luân đang định thúc dục hỏa diễm đánh tan đạo Phong Nhận này, chợt nhớ tới tình cảnh lúc trước của Kiệt La Mỗ nhất thời cảnh giác. Vô số hỏa diễm không ngừng bay quanh người hắn tạo thành một bức tường ngăn cản gió thổi không lọt.

Quả nhiên, đạo Phong Nhận ở giữa không trung bỗng nhiên nổ tung hóa thành mười mấy đạo quang ảnh tiếp tục bắn tới, nhưng tất cả đều bị Liệt Diễm ngăn chặn.

Ở trong bóng tối, Địch Áo tiếc nuối lắc đầu, xem ra sử dụng chiêu số đồng dạng nhiều lần sẽ mất đi tác dụng, cuối cùng vẫn là vì thực lực quá thấp. Nếu như thực lực bản thân cũng là Cực Hạn võ sĩ, vậy thì căn bản không cần đến những người khác, Địch Áo tuyệt đối nắm chắc dễ dàng giết chết Ốc Luân.

Mặc dù Ốc Luân thành công phá giải Địch Áo Diễn Sinh bí kỹ, nhưng trải qua thời gian trì hoãn vài giây, tốc độ lui về sau liền của hắn liền chậm lại. Địch Áo ở bên này trầm mặc không có động tĩnh, gã Phong hệ võ sĩ còn lại nhanh chóng lướt tới, giơ tay lên bắn ra mấy đạo Phong Nhận, Phong hệ Cực Hạn võ sĩ có phương thức công kích cực kỳ đơn điệu, nhưng mấu chốt là Phong Nhận hao phí rất ít nguyên lực, cơ hồ có thể không cần tính. Nguồn:

Từ khi bắt đầu chiến đấu cho đến bây giờ, gã Phong hệ võ sĩ đã thả ra mấy trăm đạo Phong Nhận nhưng vẫn còn tràn đầy tinh lực. Đổi lại Ốc Luân chỉ mới sử dụng ba lần Ám Diễm, mấy lần Chân Hồng Chi Vũ mà nguyên lực đã giảm đi rất nhiều, tuy biết là thế nhưng Ốc Luân bắt buộc phải làm như vậy, chỉ có Chân Hồng Chi Vũ là bí kỹ công thủ nhất thể mới có thể ngăn cản được mấy lần công kích như cuồng phong bạo vũ kia. Nếu như Ốc Luân sử dụng Liệt Diễm Trảm, sợ rằng đã sớm biến thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio